Chương 52

Ngồi tù ở Phủ Khai Phong

Ngư Thất Thải 19-10-2023 12:41:17

Sau đó Vương Chiêu đã dẫn người bọc ra sau phố, nhưng vì trên phố quá nhiều người mà Trần Thiện Minh và Giảng Minh Nguyệt đều là người giỏi chạy trốn nên không tài nào tìm ra được bóng dáng của hai người. Thôi Đào vào phòng Giảng Minh Nguyệt, ngửi được một mùi hoa nhài nhàn nhạt, lần nữa chắc chắn mình không ngửi nhầm. Căn phòng này không mấy sạch sẽ, có vài cái rương lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ vật, có vải đỏ, các loại dây câu và thuốc màu, trên bàn còn giấy chưa cắt hết. Mấy tờ giấy đã cắt đều có hình bươm bướm, xem ra là dùng để vẽ bướm giấy. Trên bàn bên kia còn có bút lông, nghiên mực và một ít thuốc màu còn sót lại trong đĩa. Hẳn là định sau khi cắt xong bướm sẽ dùng những thứ này để vẽ. Lúc này Hàn Kỳ đột nhiên nói: "Tuổi đã lớn rồi, con trai duy nhất cũng mất, còn sợ chi nữa?" Trên giường rất bừa bộn, như thể vừa rời giường mà chưa kịp gấp chăn. Lúc Bình Nhi xốc chăn đệm lên để kiểm tra giường, Thôi Đào đứng bên cạnh lại ngửi thấy mùi hoa nhài. Thôi Đào tới gần ngửi thử 2 cái thùng gỗ mà Giảng Minh Nguyệt dùng để đựng quần áo, không hề ngửi được mùi hoa nhài nhưng nàng phát hiện trong đó có một bộ quần áo có rất nhiều lỗ kim to. Mùi hoa nhài này có chút chú ý. Thôi Đào còn nhớ lần trước gặp Giảng Minh Nguyệt không hề ngửi thấy mùi hoa nhài trên người cô ta, trái lại trên người của Chưởng quỹ Vu và Phan thị vợ hắn thì có. Thôi Đào thấy Hàn Kỳ nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập nuông chiều, trong lòng có chút thỏa mãn, lúc đang suy nghĩ có nên thưởng cho chàng một chút không thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần. Thôi Đào sai Lý Tài đến vựa gạo một chuyến, tìm trong tủ quần áo của Trần Thiện Minh xem có phải cũng có mùi hoa nhài không. Nói tóm lại, đây là một thiết kế cực kỳ phức tạp, so với cái áo choàng huyễn điệp trước đó Trần Thiện Minh dùng, màn trình diễn trên sân khấu của Giảng Minh Nguyệt lại càng thu hút hơn. Vương tứ nương giũ sạch cái áo choàng lúc nãy mình cố gắng dập lửa, lau nước đọng phía trên rồi mới cầm đến cho Thôi Đào. Lúc nãy đứng xa sân khấu, chuyện lại đột nhiên xảy ra mà động tác của Trần Thiện Minh quá nhanh khiến mọi người chỉ chú ý tới đám bướm đột nhiên xuất hiện chứ không để ý tới việc những con bướm này bay ra từ đâu. Giờ thấy cái áo choàng đốt chưa hết, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu ra chuyện gì. Sau nửa nén nhang, cuối cùng Viên Triệt đã được trấn an nên bình tĩnh hơn nhiều, lại muốn được tận mắt nhìn Viên Phong một lần cuối. Sau khi nhìn thấy thi thể của Viên Phong, Viên Triệt lại nằm vật ra đất mà khóc rống. Chả giò hấp chỉ dài 3 tấc, dùng vỏ thật mỏng cuốn thịt ức và cây tể thái thơm phức, bóp 2 đầu lại rồi cho vào nồi hấp một chút là được, không có dầu nên không bị quá ngấy, lúc ăn cũng tiện hơn. Bề mặt cái áo choàng đen này rất vi diệu, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ở trên có rất nhiều "vảy", mỗi "vảy" đều được nối với 1 sợi dây câu đen, lúc kéo những sợi dây câu này ra thì "vảy" cũng mở, để lộ bên trong có rất nhiều bướm giấy, nếu lại lắc nhẹ dây câu thì hiệu ứng sẽ càng giống như bướm thật đang tung cánh. "Hóa ra đây chính là lý do tại sao họ lại có bươm bướm bao phủ như thế." Bình Nhi cực kỳ ngạc nhiên,"Lúc xem thì thấy thật kỳ diệu, giờ nhìn ra rồi lại giật mình thấy chẳng có gì." "Đây cũng là huyễn thuật, người ta kinh ngạc vì sự bí ẩn khó lường, vì thế nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để lộ được." Thôi Đào lại lên sân khấu, phía sau và hai bên trái phải của sân khấu có 2 mảnh vải đỏ, phía trên được thiết kế cơ chế giống như "kéo vảy ra và bươm bướm xuất hiện", những "vảy" này cũng nối với dây câu, nhưng vì màu đỏ mà lại sát với vải nữa nên tạo nên hiệu ứng tàng hình. Bên trên sân khấu có mấy cái cọc tre đan chéo nhau, thoạt nhìn là để treo đèn lồng và vải đỏ nhưng thực chất cũng có vai trò treo dây câu. Giờ những cọc tre này đang quấn dây câu đen, nhưng đống dây câu này đã rối tung, khó mà phân biệt được vốn dĩ chúng được câu tới hướng nào. Sân khấu này được dựng từ những tấm ván được sơn màu đen, có thể thấy trên ván cũng có vài sợi dây câu nằm rải rác. Ánh mắt Phan thị thản nhiên lướt qua tất cả mọi người, sau đó hỏi Thôi Đào tìm mình có chuyện gì. Thôi Đào nhặt vài sợi dây câu từ dưới đất lên kéo một chút, phát hiện lúc rút dây câu này về giống như là có người bên kia giật lại vậy. Lần theo dây câu tìm được vài ống cuộn thu dây dưới tấm ván nhô ra ngoài mép sân khấu. Khi cố định lại một chỗ rồi kéo dây theo hướng ngược lại của cuộn thu, dây trục sẽ bị kéo căng ra, lúc buông tay cuộn thu dây sẽ chuyển động theo hướng ngược lại, dẫn tới dây câu bị thu về. Thôi Đào đã hiểu được đại khái thiết kế huyễn điệp chi thuật của Giảng Minh Nguyệt. Đầu tiên là kéo một đầu dây câu để bướm "bay" ra trên người cô ta, sau đó buông tay ra, nhờ có lực của cuộn thu dây mà những con bướm này sẽ nhanh chóng biến mất. Còn những con bướm giấu trong vải đỏ kia làm thế nào bay vào chính xác lên người của Giảng Minh Nguyệt, hẳn là trên quần áo của Giảng Minh Nguyệt cũng có cơ quan nối dây, vừa nãy phát hiện quần áo có lỗ hổng trong phòng cô ta, đó là quần áo cô ta dùng để biểu diễn. Nói tóm lại, đây là một thiết kế cực kỳ phức tạp, so với cái áo choàng huyễn điệp trước đó Trần Thiện Minh dùng, màn trình diễn trên sân khấu của Giảng Minh Nguyệt lại càng thu hút hơn. Vị trí lúc nãy Giảng Minh Nguyệt đứng trên sân khấu có ngăn trống giúp cô ta có thể biến mất tăm trên sân khấu, chuyện này cũng giải thích được vì sao sau khi bướm bay đi thì người lại biến mất. "Trời ạ, nhiều dây thế này, cứ như là mạng nhện ấy, sao mà đứng dưới sân khấu lại không thấy gì hết vậy?" Vương tứ nương nhìn dây nhợ trên sân khấu, khó mà tin nổi, thế mà lúc nãy dưới sân khấu thị chẳng thấy gì hết. Hàn Kỳ lập tức đứng dậy, bước tới bàn chỉnh sửa lại hồ sơ, đưa lưng về phía Thôi Đào. "Vì trước sân khấu có đèn lồng chiếu rất sáng, lại là ban đêm nên nhìn từ chính diện sân khấu sẽ không thấy được đống dây câu này, hơn nữa lúc biểu diễn, tất cả mọi người đều chăm chú trên người cô ta, lại càng khó phát hiện những cơ quan nhỏ thế này." Hàn Kỳ vẫn luôn đứng chắp tay ở một góc, lẳng lặng quan sát những thứ trên sân khấu. Hàn Tống thì thấy rất thú vị, y ngồi yên ở chỗ của mình, Chưởng quỹ Vu đang quỳ dưới chân, sợ hãi đến mức run bần bật. Hàn Tống không thèm để ý đến hắn, chỉ chuyên tâm bóc đậu phộng ngũ vị trên bàn mà ăn, dường như rất thích. Sau nhiều lần xin Hàn Tống tha thứ nhưng không được đếm xỉa tới, Chưởng quỹ Vu lại bắt đầu quay sang chỗ Hàn Kỳ dập đầu xin lỗi. Hắn giải thích rằng mình thực sự không biết chuyện vừa xảy ra ban nãy, càng không biết Giảng Minh Nguyệt có liên quan gì tới trọng phạm Trần Thiện Minh đang bị phủ Khai Phong truy nã. Hàn Kỳ cũng không để ý tới hắn. Chưởng quỹ Vu hết cách, chỉ có thể thê thảm quỳ rạp dưới đất, im lặng run rẩy, tủi thân khẽ khóc lóc. Phải phát ra tiếng, như thế mới có người để ý tới hắn, chẳng lẽ làm vậy rồi mà vẫn không ai để mắt tới hắn sao? Lúc này, Hàn Kỳ đột nhiên lên tiếng. "Giảng Minh Nguyệt diễn hỏng huyễn điệp rồi." Hàn Tống đang thảnh thơi bóc đậu phộng đột nhiên dừng tay lại, nhìn về phía Hàn Kỳ. Bọn người Vương tứ nương, Vương Chiêu và Bình Nhi cũng khó hiểu nhìn về phía chàng. "Đúng vậy, cô ta diễn thất bại rồi." Thôi Đào nói theo Hàn Kỳ,"Tôi đoán 2 lần cô ta giơ tay cao là cố tình muốn kéo dây câu để kích hoạt cơ quan của "huyễn điệp", nhưng bướm không hề bay ra. Lúc Trần Thiện Minh xuất hiện cô ta cực kỳ ngạc nhiên, tôi thấy lúc Trần Thiện Minh che cô ta trong áo choàng, cô ta đã đẩy hắn một cái, giống như đang oán trách hắn vậy. Rất có thể lúc đó cô ta đã nhận ra thất bại của mình là do Trần Thiện Minh nhúng tay vào."Nếu ông không biết gì thì sao lại chột dạ mà xin lỗi, cứ luôn quỳ mãi dưới đất vậy. Nhìn vợ ông đi, sao không thấy thị như thế chứ?" Thôi Đào hỏi vặn lại. Thôi Đào lập tức hỏi Hàn Tống đã từng xem biểu diễn huyễn điệp, lúc Giảng Minh Nguyệt diễn cho họ sẽ có động tác giơ tay như thế không. Lúc này Hàn Kỳ mới vươn tay ra giúp Thôi Đào sửa lại mớ tóc mai một chút, nhưng tay chàng không thu về mà dừng đó trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đặt lên gương mặt Thôi Đào rồi khẽ vuốt ve một chút. Hàn Tống nhớ lại một chút rồi gật đầu,"Nhưng sao Trần Thiện Minh này lại có liên quan tới Giảng Minh Nguyệt chứ?" Hàn Tống hỏi xong vẫn không quên ném hai hạt đậu phộng vào miệng. "Không biết, nếu biết thì đã không cần điều tra rồi." Thôi Đào nhảy xuống sân khấu, nhìn về phía Chưởng quỹ Vu vẫn đang quỳ trên đất,"Có lẽ là hắn biết đấy." Chưởng quỹ Vu hoảng hốt lắc đầu bảo mình cũng không biết. Bề mặt cái áo choàng đen này rất vi diệu, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ở trên có rất nhiều "vảy", mỗi "vảy" đều được nối với 1 sợi dây câu đen, lúc kéo những sợi dây câu này ra thì "vảy" cũng mở, để lộ bên trong có rất nhiều bướm giấy, nếu lại lắc nhẹ dây câu thì hiệu ứng sẽ càng giống như bướm thật đang tung cánh. Thôi Đào nhìn về phía Phan thị đang tựa vào khung cửa xem họ náo nhiệt ở phía xa xa. Ý nói Viên Triệt đã không còn gì để mất nữa, còn e dè làm gì. "Nếu ông không biết gì thì sao lại chột dạ mà xin lỗi, cứ luôn quỳ mãi dưới đất vậy. Nhìn vợ ông đi, sao không thấy thị như thế chứ?" Thôi Đào hỏi vặn lại. Chưởng quỹ Vu hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn Phan thị. Viên Triệt không dám nói chuyện này ra, qua vài ngày, chuyện cứ thế mà lắng xuống, sau khi thấp thỏm một thời gian ông ta cũng giữ kín trong đáy lòng, tuyệt đối không nhắc với ai. Chưởng quỹ Vu thấy thế liền ngẩn người ra. Phan thị lập tức ngẩng đầu nhìn Chưởng quỹ Vu, phát ra một tiếng xì khe khẽ. Nhắc mới nhớ, lúc Giảng Minh Nguyệt biểu diễn huyễn điệp chi thuật cần phải phối hợp rất nhiều đạo cụ ngay trước mặt. Trước khi biểu diễn, Thôi Đào muốn gặp Giảng Minh Nguyệt một chút, Phan thị lại nói Giảng Minh Nguyệt không thích bị người ngoài quấy rầy trong lúc chuẩn bị diễn, Chưởng quỹ Vu cũng từng tỏ ra như thế. Rõ ràng là Giảng Minh Nguyệt vô cùng đề phòng người ngoài, sợ người khác ăn cắp bí mật huyễn điệp chi thuật của mình. Chưởng quỹ Vu thở dài, vội xin lỗi Thôi Đào lần nữa,"Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, càng không biết đạo lý đối nhân xử thế, đều tại tôi chiều hư." Hàn Tống nghe Chưởng quỹ Vu nói thế cũng vội "Ừm" một tiếng rồi gật đầu phụ họa. Có lẽ là vì trước đó y đã tận mắt nhìn thấy Chưởng quỹ Vu bắt gian, thế mà hắn còn có thể tiếp tục chịu đựng loại phụ nữ như thế ở bên cạnh mình, cảm thấy hắn thật sự là "phi phàm", đã thế rồi không dùng chữ "chiều" để giải thích thì còn dùng từ gì nữa? Thôi Đào vẫy tay với Phan thị, Phan thị bèn đi đến"Ừm." Hàn Kỳ lại cười, bảo Thôi Đào cứ chờ đi. Ánh mắt Phan thị thản nhiên lướt qua tất cả mọi người, sau đó hỏi Thôi Đào tìm mình có chuyện gì."Không biết, nếu biết thì đã không cần điều tra rồi." Thôi Đào nhảy xuống sân khấu, nhìn về phía Chưởng quỹ Vu vẫn đang quỳ trên đất,"Có lẽ là hắn biết đấy." Hàn Tống cười xùy một tiếng,"Ngươi đúng là vô lễ thật." Phan thị bèn hành lễ qua loa, hỏi lại Thôi Đào lần nữa: "Không biết quan nhân gọi nô gia có chuyện gì ạ?"Vương tứ nương giũ sạch cái áo choàng lúc nãy mình cố gắng dập lửa, lau nước đọng phía trên rồi mới cầm đến cho Thôi Đào. Hàn Tống thì thấy rất thú vị, y ngồi yên ở chỗ của mình, Chưởng quỹ Vu đang quỳ dưới chân, sợ hãi đến mức run bần bật. Hàn Tống không thèm để ý đến hắn, chỉ chuyên tâm bóc đậu phộng ngũ vị trên bàn mà ăn, dường như rất thích. Đúng nửa canh giờ sau, Vương Chiêu đã điều tra rõ ràng rồi quay về báo cáo. "Mùi thơm trên người cô rất dễ chịu." Thôi Đào tiến tới cạnh Phan thị, đột nhiên nghiêng người ghé đầu ngửi cổ Phan thị một chút. Mọi người: "..."Chưởng quỹ Vu nhắm chặt mắt, ngoan ngoãn nói: "Là người, là người ạ! Tiểu nhân với Giảng Minh Nguyệt có tư tình!" Nếu không phải biết Thôi Đào là nữ giới, hẳn họ sẽ nghĩ Thôi Đào đang đùa bỡn phụ nữ có chồng trước mặt mọi người rồi. Chưởng quỹ Vu thấy thế liền ngẩn người ra. "Cảm ơn quan nhân đã khen, nếu quan nhân thích, tôi có thể tặng nước hoa tự chế mùi hoa nhài của mình cho quan nhân." Thái độ nói chuyện của Phan thị đã nghiêm chỉnh hơn trước đó một chút, dường như rất vui vì Thôi Đào biết nhìn hàng. "Cô tự chế à? Chỗ khác không có mùi này ư?" Thôi Đào hỏi lại lần nữa. Phan thị nói đúng vậy. Thôi Đào thần bí dẫn Phan thị tới một chỗ khác để nói chuyện. "Thực sự tôi không có ý hỏi đến việc riêng của Phan nương tử, nhưng liên quan tới vụ án nên tôi không thể không mở miệng hỏi được. Nhưng cứ yên tâm, không phải việc khẩn cấp thì tôi sẽ không nói ra ngoài, sẽ cố gắng để không làm ảnh hưởng đến thanh danh của Phan nương tử."Ai cha, bỗng cảm thấy có chút không cam lòng." Thôi Đào thở dài nói. Phan thị nghe Thôi Đào nói thế, tất nhiên cũng hiểu ra nàng định hỏi gì liền cười một tiếng,"Tôi sao cũng được, sống hay chết chẳng qua cũng thế thôi. Xin quan nhân cứ hỏi đi."Hàn Kỳ bưng bát lên, dùng thìa múc một ngụm rồi đưa vào miệng. Dáng vẻ ăn cơm của chàng cực kỳ chăm chú, trông rất giống một đứa trẻ ngoan ngoãn. Thôi Đào liền hỏi thân phận tên tình nhân của Phan thị, tổng cộng có bao nhiêu người, hiện tại còn giữ quan hệ nữa không. Thôi Đào không quên giải thích một chút, sở dĩ nàng hỏi "mấy người" hoàn toàn là để tra án cho cặn kẽ, mong Phan thị đừng quá để ý. Chưởng quỹ Vu ưỡn ngực, giọng điệu nói với Thôi Đào có vài phần kiêu ngạo: "Muốn làm ăn lâu dài thì phải như thế chứ, nếu không làm gì có ai đến làm cho lầu Tạp Thú tôi nữa!" Phan thị thấy Thôi Đào âm thầm hỏi mình lại còn giải thích nhiều lần như thế, tự nhiên hiểu được Thôi Đào có ý tốt. Nếu không nàng là người của quan phủ, hoàn toàn có thể đứng trước mặt mọi người thét hỏi thị, nàng cũng chẳng bị gì. "Chỉ có một người, hôm qua đã bị họ Vu đánh cho chạy rồi, vốn hắn cũng diễn trong lầu Tạp Thú." Phan thị lập tức nói cho Thôi Đào biết tên này tên là Trương Thụ Thanh, giờ đang ở nhà trọ Ngô Đồng. Thôi Đào lại nhìn Phan thị với vẻ mặt đầy nghi ngờ."Vậy việc bố trí sân khấu, dây câu, còn có những con bướm bay ra từ vải đỏ kia, đều là một tay Giảng Minh Nguyệt làm ư?" Thôi Đào hỏi. Phan thị bĩu môi giải thích: "Sau khi hắn chạy đã nhờ người tới truyền lời cho tôi nhưng tôi chưa kịp đi."Hơn chục năm học hành gian khổ, phí biết bao nhiêu tâm huyết của người cha già, vất vả lắm mới đậu Tiến sĩ, đáng ra ông ta phải nên tự hào vì đứa con trai duy nhất này của mình, cuối cùng thì hết rồi, lúc đợi con trai về hiếu kính thì người đã chết rồi! Thôi Đào nói cảm ơn Phan thị rồi lập tức nhờ Vương Chiêu phái người đi điều tra Trương Thụ Thanh xem hôm nay hắn đã làm gì, có cơ hội đi tới lầu Tạp Thú để gặp Giảng Minh Nguyệt không. Đúng nửa canh giờ sau, Vương Chiêu đã điều tra rõ ràng rồi quay về báo cáo. Căn phòng này không mấy sạch sẽ, có vài cái rương lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ vật, có vải đỏ, các loại dây câu và thuốc màu, trên bàn còn giấy chưa cắt hết. Mấy tờ giấy đã cắt đều có hình bươm bướm, xem ra là dùng để vẽ bướm giấy. Trên bàn bên kia còn có bút lông, nghiên mực và một ít thuốc màu còn sót lại trong đĩa. Hẳn là định sau khi cắt xong bướm sẽ dùng những thứ này để vẽ. Cả ngày hôm nay Trương Thụ Thanh đều ở trong sòng bạc Thành Tây, trong sòng bạc có rất nhiều người có thể làm chứng cho hắn, rõ ràng Trương Thụ Thanh hôm nay không thể nào ghé lầu Tạp Thú được. Nếu không phải biết Thôi Đào là nữ giới, hẳn họ sẽ nghĩ Thôi Đào đang đùa bỡn phụ nữ có chồng trước mặt mọi người rồi. Thế là ánh mắt nghi ngờ của Thôi Đào lại chuyển sang người của Chưởng quỹ Vu. Quả nhiên không hổ là người mà Hàn Tống y quý trọng, mất trí nhớ còn lợi hại và hấp dẫn hơn lúc trước nữa! Đôi mắt của Hàn Tống cơ hồ đã muốn dính chặt lên người Thôi Đào rồi. Lầu Tạp Thú tuyển người biểu diễn tiết mục, sau khi kiểm tra thì dùng khế ước để xác định quan hệ thuê mướn, dưới danh nghĩa Chưởng quỹ cũng sẽ kiếm được không ít tiền, Giảng Minh Nguyệt cũng là một trong số đó. Nhắc mới nhớ, lúc Giảng Minh Nguyệt biểu diễn huyễn điệp chi thuật cần phải phối hợp rất nhiều đạo cụ ngay trước mặt. Trước khi biểu diễn, Thôi Đào muốn gặp Giảng Minh Nguyệt một chút, Phan thị lại nói Giảng Minh Nguyệt không thích bị người ngoài quấy rầy trong lúc chuẩn bị diễn, Chưởng quỹ Vu cũng từng tỏ ra như thế. Rõ ràng là Giảng Minh Nguyệt vô cùng đề phòng người ngoài, sợ người khác ăn cắp bí mật huyễn điệp chi thuật của mình. Nhưng Thôi Đào có một điểm hết sức thắc mắc, thân là Chưởng quỹ lầu Tạp Thú, có khi nào Chưởng quỹ Vu nảy sinh thèm muốn với huyễn điệp chi thuật của Giảng Minh Nguyệt không? "Không có, không có, tuyệt đối không có." Chưởng quỹ Vu liên tục xua tay, chỉ tay lên trời mà thề, nếu hắn có làm chuyện ăn cắp như thế sẽ bị sét đánh chết. "Thế thì kỳ lạ thật, Chưởng quỹ Vu là dân làm ăn, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền. Giảng Minh Nguyệt đến lầu Tạp Thú chưa bao lâu, nhưng nhờ có sự sắp đặt của Chưởng quỹ Vu mà nổi danh ở Biện Kinh này. Chưởng quỹ Vu không lo cô ta nổi tiếng sẽ trở mặt đối đầu với mình ư?" Thôi Đào sắc bén hỏi. Chưởng quỹ Vu cười rồi liên tục phủ nhận: "Làm ăn chú trọng trung thực và chính trực mà, đã ký khế ước rồi sao có thể bắt nạt người ta được. Cô ta có khả năng kiếm tiền là bản lĩnh của cô ta, tôi há có thể ngăn lại được ư?"Thế là ánh mắt nghi ngờ của Thôi Đào lại chuyển sang người của Chưởng quỹ Vu. "Đúng thế, Chưởng quỹ Vu của chúng tôi rất quan tâm với người ta đấy." Phan thị dùng giọng điệu mỉa mai để phụ họa theo. Lúc Bình Nhi xốc chăn đệm lên để kiểm tra giường, Thôi Đào đứng bên cạnh lại ngửi thấy mùi hoa nhài. Thôi Đào tới gần ngửi thử 2 cái thùng gỗ mà Giảng Minh Nguyệt dùng để đựng quần áo, không hề ngửi được mùi hoa nhài nhưng nàng phát hiện trong đó có một bộ quần áo có rất nhiều lỗ kim to. Chưởng quỹ Vu vội quát Phan thị không được thất lễ, ăn nói lung tung. Phan thị hừ một tiếng, cuối cùng không nói gì nữa. "Vậy việc bố trí sân khấu, dây câu, còn có những con bướm bay ra từ vải đỏ kia, đều là một tay Giảng Minh Nguyệt làm ư?" Thôi Đào hỏi. Chưởng quỹ đáp lại,"Cô ấy muốn gì thì chúng tôi cung cấp thứ đó, nhưng cụ thể làm những thứ này thế nào, dùng dây câu làm gì, đều là cô ấy tự mình làm ra, tôi chỉ cử người đến dọn dẹp để cô ấy không sợ bị người ngoài học lỏm mà thôi."Vốn dĩ đâu phải là ý này." Hàn Kỳ bật cười. Hàn Tống nghe Chưởng quỹ Vu nói thế cũng vội "Ừm" một tiếng rồi gật đầu phụ họa. Có lẽ là vì trước đó y đã tận mắt nhìn thấy Chưởng quỹ Vu bắt gian, thế mà hắn còn có thể tiếp tục chịu đựng loại phụ nữ như thế ở bên cạnh mình, cảm thấy hắn thật sự là "phi phàm", đã thế rồi không dùng chữ "chiều" để giải thích thì còn dùng từ gì nữa? "Chưởng quỹ Vu cũng tốt bụng quá nhỉ." Thôi Đào cười khen. Chưởng quỹ Vu ưỡn ngực, giọng điệu nói với Thôi Đào có vài phần kiêu ngạo: "Muốn làm ăn lâu dài thì phải như thế chứ, nếu không làm gì có ai đến làm cho lầu Tạp Thú tôi nữa!" "Nói như thế, Chưởng quỹ Vu quả là một người tốt bụng rồi." Thôi Đào lại khen lần nữa. Hàn Tống gật đầu phụ họa, cảm thấy giờ dù cho Thôi Đào có nói gì đi nữa cũng đúng hết. Vừa nãy trông thấy Thôi Đào tra án một lần, ánh mắt của Hàn Tống nhìn nàng lại càng lấp lánh vẻ tán thưởng hơn. Không hiểu trong cái đầu nhỏ xinh đẹp của nàng sao lại có thể chứa nhiều trí tuệ và nhìn thấu được nhiều thứ đến thế chứ?"Giảng Minh Nguyệt diễn hỏng huyễn điệp rồi." Quả nhiên không hổ là người mà Hàn Tống y quý trọng, mất trí nhớ còn lợi hại và hấp dẫn hơn lúc trước nữa! Đôi mắt của Hàn Tống cơ hồ đã muốn dính chặt lên người Thôi Đào rồi. Nghe Hàn Tống và Thôi Đào khẳng định và khen ngợi mình, Chưởng quỹ Vu vui vẻ cười ha hả, còn rất khách sáo nói cảm ơn nữa. Lúc này, Hàn Kỳ lẳng lặng nhếch một bên khóe môi lên, lúc quan sát Chưởng quỹ Vu, trong đôi mắt bình tĩnh để lộ ra vài phần sắc bén. "Chưởng quỹ Vu tử tế như thế, sao trong lúc biết rõ thân phận của tôi và Hàn nhị lang lại không đành lòng lấy trà ngon ra cho chúng tôi uống thế kia." Thôi Đào đổi giọng, sắc mặt của Chưởng quỹ Vu lập tức tái mét, mồ hôi lạnh cũng không hiểu sao lại chảy dài trên trán hắn nhanh như thế."Chưởng quỹ Vu tử tế như thế, sao trong lúc biết rõ thân phận của tôi và Hàn nhị lang lại không đành lòng lấy trà ngon ra cho chúng tôi uống thế kia." Thôi Đào đổi giọng, sắc mặt của Chưởng quỹ Vu lập tức tái mét, mồ hôi lạnh cũng không hiểu sao lại chảy dài trên trán hắn nhanh như thế. Lúc này Hàn Tống mới nhận ra lúc nãy Thôi Đào "khen" Chưởng quỹ Vu chẳng qua là đùa bỡn, không khỏi nhớ tới chuyện trước đó Chưởng quỹ Vu lấy trà lạnh ra cho bọn họ. Trước đây y không so đo, nhưng lúc này sau khi nghe Chưởng quỹ Vu nói khoác rằng mình rất tốt bụng, lại nghe Thôi Đào nhắc tới chuyện không tử tế của hắn, Hàn Tống lại cảm thấy Chưởng quỹ Vu cực kỳ ngứa mắt, vì thế y bèn nhấc chân đạp hắn một cái. Chàng thông minh như thế, tất nhiên biết rõ thứ nàng gọi là "phiền phức" chẳng qua chỉ là một cái cớ để từ chối mà thôi. Một người am hiểu tất cả, cái gì cũng biết sao lại có khó khăn gì chứ? Cho dù có thì cũng còn có chàng, sẽ chẳng còn gì nữa. Chưởng quỹ Vu khổ sở nằm dưới mặt đất, rất hoảng sợ, hắn vốn định thử ngụy biện vài câu nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Kỳ đứng gần đó chắp tay lạnh lùng ngạo nghễ nhìn mình, quá đáng sợ, đôi mắt chàng như nhìn thấu được tất cả vậy. Thôi Đào nói cảm ơn Phan thị rồi lập tức nhờ Vương Chiêu phái người đi điều tra Trương Thụ Thanh xem hôm nay hắn đã làm gì, có cơ hội đi tới lầu Tạp Thú để gặp Giảng Minh Nguyệt không. Chưởng quỹ Vu bị dọa đến mức cả người run rẩy, liên tục xin lỗi, thừa nhận mình quả thực đã từng có chút thèm muốn. "Thèm muốn cái gì cơ? Là người hay là huyễn điệp chi thuật hả?" Thôi Đào hỏi tới. Cả ngày hôm nay Trương Thụ Thanh đều ở trong sòng bạc Thành Tây, trong sòng bạc có rất nhiều người có thể làm chứng cho hắn, rõ ràng Trương Thụ Thanh hôm nay không thể nào ghé lầu Tạp Thú được. Đúng là thần thánh rồi, rốt cuộc Thôi nương tử làm thế nào mà nhìn ra được Chưởng quỹ Vu có tư tình với Giảng Minh Nguyệt vậy? Thần toán! Quả thực không thể nào làm được! Chưởng quỹ Vu nhắm chặt mắt, ngoan ngoãn nói: "Là người, là người ạ! Tiểu nhân với Giảng Minh Nguyệt có tư tình!" Đám người Vương tứ nương, Vương Chiêu và Bình Nhi lúc này mới giật mình hiểu ra tại sao Thôi Đào lại phải quanh co chuyện Chưởng quỹ Vu này làm ăn tử tế, họ thấy những chuyện đó đâu có liên quan gì đến vụ án đâu. Hóa ra chuyện là thế!Thôi Đào nhìn về phía Phan thị đang tựa vào khung cửa xem họ náo nhiệt ở phía xa xa. Đúng là thần thánh rồi, rốt cuộc Thôi nương tử làm thế nào mà nhìn ra được Chưởng quỹ Vu có tư tình với Giảng Minh Nguyệt vậy? Thần toán! Quả thực không thể nào làm được! Chưởng quỹ Vu lập tức kể ra hết chuyện mình có tư tình với Giảng Minh Nguyệt. Cách đây 10 ngày, Giảng Minh Nguyệt tìm đến lầu Tạp Thú gặp hắn, Chưởng quỹ Vu liền cảm thấy cô ta rất xinh đẹp nên khi Giảng Minh Nguyệt yêu cầu giữ bí mật, hắn bảo có thể thỏa mãn hết mọi yêu cầu của cô ta, để cô ta thấy hắn chân thành. Cứ thế vài ngày liền có gian tình ngay. Thực ra không phải là Chưởng quỹ Vu chưa từng có tâm tư, nhưng giờ hắn đang rất vui vẻ với Giảng Minh Nguyệt nên chưa có suy nghĩ khác, tất cả đều để cho Giảng Minh Nguyệt muốn gì thì làm. Phan thị lập tức ngẩng đầu nhìn Chưởng quỹ Vu, phát ra một tiếng xì khe khẽ. Sau nhiều lần xin Hàn Tống tha thứ nhưng không được đếm xỉa tới, Chưởng quỹ Vu lại bắt đầu quay sang chỗ Hàn Kỳ dập đầu xin lỗi. Hắn giải thích rằng mình thực sự không biết chuyện vừa xảy ra ban nãy, càng không biết Giảng Minh Nguyệt có liên quan gì tới trọng phạm Trần Thiện Minh đang bị phủ Khai Phong truy nã. Phan thị một bên nghe Chưởng quỹ Vu thẳng thắn thừa nhận thì liên tục cười lạnh, sau đó hành lễ với Thôi Đào và Hàn Kỳ xin cáo lui. "Thật sự là quá ngứa tai rồi, nô gia muốn về phòng để ngoáy một chút." Hàn Kỳ gật đầu, đồng ý. Phan thị vừa đi, Chưởng quỹ Vu lại càng khổ sở khóc lóc, vô cùng hối hận vì những sai lầm của mình. "Nhưng tôi thật sự không biết con tiện nhân đó có liên quan tới Trần Thiện Minh, nếu biết thì dù cô ta có hiến thân hay có huyễn điệp chi thuật thì tôi cũng sẽ không giữ cô ta lại đâu!" "Cái gì mà hiến thân, rõ ràng là ông ngấp nghé người ta trước, muốn thông dâm với cô ta cơ mà? Giờ lại mắng cô ta là tiện nhân, ông cao quý lắm à?" Thôi Đào tỏ vẻ khó hiểu. Chưởng quỹ Vu hơi sửng sốt, bỗng cảm thấy Hàn Tống ở bên cạnh đang dùng một ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn mình, toàn thân hắn run lên, biết rõ nếu đắc tội với vị quý nhân này thì chắc chắn mình sẽ không có kết quả gì tốt, chi bằng giờ cứ chịu nhục một chút, ra vẻ đáng thương đi. Chưởng quỹ bèn tự tát mình, tự mắng bản thân,"Tôi cũng khốn nạn, tôi khốn nạn, rất khốn nạn, ..." Thôi Đào lười để ý đến Chưởng quỹ Vu, nàng nghiêm túc nói với Hàn Kỳ: "Hẳn là Trần Thiện Minh đã biết chuyện Giảng Minh Nguyệt và Chưởng quỹ Vu có tư tình rồi. Hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện là ngoài dự liệu của Giảng Minh Nguyệt, hắn lại còn tự tiện phá cơ quan huyễn điệp của Giảng Minh Nguyệt —" "Ngươi lo Giảng Minh Nguyệt cũng sẽ mất mạng ư?" Hàn Kỳ nói thẳng suy nghĩ của Thôi Đào ra. Thôi Đào nặng nề gật đầu. "Truy nã chân dung." Hàn Kỳ ra lệnh, Vương Chiêu lập tức lĩnh mệnh, tiến hành lùng bắt toàn thành. Thôi Đào cũng đích thân ra tay vẽ 2 bức chân dung giống với Trần Thiện Minh và Giảng Minh Nguyệt nhất. Sau đó họa sĩ trong phủ Khai Phong đều dựa theo 2 bức tranh này để vẽ lại, lúc vẽ không khỏi tấm tắc khen ngợi lối vẽ tỉ mỉ tinh tế này, giống y như đúc, quá kỳ diệu. Trưa hôm sau, Thôi Đào nghe Trương Xương nói Hàn Kỳ bận rộn nhiều việc đến mức không rảnh để ăn cơm,"Có lẽ chốc nữa sẽ rảnh để nghỉ ngơi một chút, nhiều nhất là thời gian uống cạn một tuần trà thôi, sau đó chắc chắn sẽ lại bận nữa."Còn những con bướm giấu trong vải đỏ kia làm thế nào bay vào chính xác lên người của Giảng Minh Nguyệt, hẳn là trên quần áo của Giảng Minh Nguyệt cũng có cơ quan nối dây, vừa nãy phát hiện quần áo có lỗ hổng trong phòng cô ta, đó là quần áo cô ta dùng để biểu diễn. Nhờ thế Thôi Đào mới biết, hóa ra Phán quan Vương lại xin nghỉ ốm, vì thế việc chịu trách nhiệm giám sát nộp thuế lương thực mà Phán quan Vương phụ trách cũng rơi xuống đầu Hàn Kỳ. Chuyện liên quan tới sổ sách ruộng đất tất nhiên là rườm rà tốn thời gian, lại còn tốn sức nữa. "Đưa cơm đầy đủ lên thì không kịp ăn. Điểm tâm chuẩn bị sẵn lại không thấy ngài ấy đụng tới." Trương Xương nói tiếp. Thôi Đào thấy lúc Hàn Kỳ bận rộn sẽ ăn điểm tâm để no bụng, dù tiện nhưng rất dễ chán ăn vì chỉ có hương vị thuần nhất. Thôi Đào bèn làm chả giò cho Hàn Kỳ, làm 2 loại, một là hấp, một loại khác là chiên lên. Chả giò hấp chỉ dài 3 tấc, dùng vỏ thật mỏng cuốn thịt ức và cây tể thái thơm phức, bóp 2 đầu lại rồi cho vào nồi hấp một chút là được, không có dầu nên không bị quá ngấy, lúc ăn cũng tiện hơn. Chả giò chiên thì phải tráng một lớp tương ở mặt ngoài, sau đó phủ một lớp bột bánh bao vào nồi chiên lên, ăn sẽ giòn hơn. 2 hương vị đều có điểm đặc biệt riêng, không nên chọn một loại, như thế sẽ mất vui, người trưởng thành thì không lựa chọn, phải muốn hết chứ. Ăn một miếng hấp rồi lại ăn một miếng chiên, tận hưởng tất thảy hạnh phúc của nhân gian. Hàn Kỳ không ngờ mình ăn chả giò thôi mà còn được nghe Thôi Đào thao thao về "hạnh phúc của nhân gian". Chàng không khỏi nhớ tới câu chuyện mà Thôi Đào phí tâm tư nói với mình sau khi ra khỏi hàng cháo hôm qua, cái gì mà chị em hòa thuận... Hàn Kỳ đặt đũa xuống, Thôi Đào lập tức đưa tới một bát mộc nhĩ trắng, hạt sen và lê hầm tới trước mặt chàng. "Lấy vợ không như ăn đồ ăn đâu." Thôi Đào chợt nghe Hàn Kỳ nói thế, nhất thời không phản ứng lại kịp mà chỉ khó hiểu nhìn chàng. "Ta cũng có đức tính tốt, trọng tình trọng nghĩa." Hàn Kỳ bưng bát lên, dùng thìa múc một ngụm rồi đưa vào miệng. Dáng vẻ ăn cơm của chàng cực kỳ chăm chú, trông rất giống một đứa trẻ ngoan ngoãn. Trong phòng yên lặng trong chốc lát, đột nhiên truyền tới một tiếng cười "Phụt"."Có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên được chuyện này, là tôi đã hại chết gã." Hàn Kỳ đặt cái bát không xuống, nhìn về phía Thôi Đào. "Sao Thôi quan Hàn có thể tự khen bản thân như thế chứ!" Thôi Đào sợ hãi nói. "Thua xa Thôi nương tử, vẫn còn phải học hỏi." Hàn Kỳ thờ ơ nhận lấy lời "chế giễu" của Thôi Đào, lại còn bày ra bộ dạng học trò thành kính muốn học hỏi. Thôi Đào chớp mắt vài cái, kéo khóe miệng xuống rồi nhịn cười ngồi đối diện Hàn Kỳ, tiện tay muốn thu dọn bát đũa. Nhưng Hàn Kỳ đã nhanh hơn nàng một bước, bàn tay thon như ngọc của chàng vươn ra, sắp xếp hết bát đũa vào khay rồi khẽ nói cảm ơn với Thôi Đào. "Dù không phải mang tội trên người nhưng tình trạng thân thế này của tôi cũng là phiền phức đấy." Thôi Đào nâng cằm "Ừm" một tiếng thật dài, dường như đang cảm khái chuyện thân thế của mình là một vấn đề quá khó để giải quyết,"Vì thế có một số việc, vẫn còn hơi sớm." "Chủ động nhắc tới, khi có được đáp án rồi thì lại hơi sớm à." Hàn Kỳ khẽ nhìn Thôi Đào, đáy mắt không hề có chút rung động nào, giọng điệu lại càng thêm bình tĩnh,"Tốt lắm." Hàn Kỳ phản ứng như thế, thật sự không nhìn ra tâm trạng của chàng có thay đổi gì, nhưng 2 chữ "Tốt lắm" đã thể hiện rõ ràng bản chất của chàng rồi. Chàng thông minh như thế, tất nhiên biết rõ thứ nàng gọi là "phiền phức" chẳng qua chỉ là một cái cớ để từ chối mà thôi. Một người am hiểu tất cả, cái gì cũng biết sao lại có khó khăn gì chứ? Cho dù có thì cũng còn có chàng, sẽ chẳng còn gì nữa. "Giận rồi ư?" Thôi Đào vội hỏi. Hàn Kỳ lập tức đứng dậy, bước tới bàn chỉnh sửa lại hồ sơ, đưa lưng về phía Thôi Đào. Thôi Đào sững sờ, nghe những lời này có cảm giác như Hàn Kỳ đã nhìn thấu gì đó vậy. Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cong mắt nhìn Hàn Kỳ, quả nhiên là một gương mặt sáng như trăng, đẹp trai không có đối thủ. "Giận thật à?" Thôi Đào đuổi tới, bước tới bên cạnh Hàn Kỳ rồi nghiêng đầu nhìn chàng. Thấy chàng đang cụp mắt xuống, làn mi khẽ run lên, bộ dạng giả vờ sắp xếp lại sổ sách lại có chút đáng yêu. Người thông minh mà tức giận lại đáng yêu như thế, đúng là bất cứ lúc nào cũng khiến người ta thấy đẹp trai. "Đừng giận mà, là tôi nói chuyện không ý tứ, nói lung tung rồi. Nhưng quả thực là hiện tại không thích hợp, hơn nữa vẫn còn sớm, chúng ta cần phải ở chung một thời gian nữa."Phan thị bĩu môi giải thích: "Sau khi hắn chạy đã nhờ người tới truyền lời cho tôi nhưng tôi chưa kịp đi." Thôi Đào dùng 2 ngón tay nắm lấy ống tay áo của Hàn Kỳ, thận trọng kéo vài lần, lúc ngước nhìn chàng, trong mắt lộ ra sự đáng thương như đang nói "Tôi biết sai rồi", khiến người ta hết sức thương cảm. Hàn Kỳ thừa nhận. Hàn Kỳ chỉ định nhìn Thôi Đào một chút, nhưng lại không thể rời mắt đi được. Người nào đó đột nhiên to gan nắm lấy cánh tay chàng, lại bỗng nhón chân lên, hai cánh môi mềm mại khẽ lướt qua má trái của chàng như chuồn chuồn lướt nước, chưa kịp bắt lấy cảm giác này thì nó đã kết thúc rồi. Nhưng chàng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương trong veo trên người nàng, nhìn thấy hàng mi rung động như cánh bướm của nàng, khóe miệng xinh đẹp hơi cong lên, vừa ma mị lại vừa trêu chọc người ta. Giờ những cọc tre này đang quấn dây câu đen, nhưng đống dây câu này đã rối tung, khó mà phân biệt được vốn dĩ chúng được câu tới hướng nào. Sân khấu này được dựng từ những tấm ván được sơn màu đen, có thể thấy trên ván cũng có vài sợi dây câu nằm rải rác. Trong con ngươi đen nhánh của Hàn Kỳ cuồn cuộn sóng ngầm, chàng cố gắng kìm chế bản thân lại, bình tĩnh đối diện với Thôi Đào đang nhìn mình cười mà khàn giọng hỏi nàng: "Em ưng ta rồi?" "Sao lại hỏi thế, biểu hiện của người ta còn chưa đủ rõ ràng ư?" Thôi Đào cúi đầu nghịch ngón tay của mình, nhận ra Hàn Kỳ còn khó xử lý hơn trong tưởng tượng của mình nhiều. Lúc này, Lý Viễn vội vàng bước vào với nét mặt nghiêm trọng, báo cáo với Hàn Kỳ: "Trên đường lại xuất hiện thi thể rồi ạ." Chính vì quá rõ ràng đấy, trước đây chưa từng thấy em tỏ ra như thế. Nhưng Hàn Kỳ sẽ không nói ra những lời này. Yết hầu chàng khẽ chuyển động, im lặng trong chốc lát mới nói với Thôi Đào: "Không dời được bàn thạch thì em chạy đến xem à." Thôi Đào sững sờ, nghe những lời này có cảm giác như Hàn Kỳ đã nhìn thấu gì đó vậy. Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cong mắt nhìn Hàn Kỳ, quả nhiên là một gương mặt sáng như trăng, đẹp trai không có đối thủ. Lúc này Hàn Kỳ mới vươn tay ra giúp Thôi Đào sửa lại mớ tóc mai một chút, nhưng tay chàng không thu về mà dừng đó trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đặt lên gương mặt Thôi Đào rồi khẽ vuốt ve một chút. Rất lịch sự, biết tiết chế, tự chủ bản thân! Thôi Đào cong khóe môi lên, lấy tay chọc vào ngực Hàn Kỳ, trên người chàng có mùi đàn hương nhàn nhạt rất dễ chịu, dáng người thì mảnh mai, nhưng lần trước lúc tiếp xúc ở lầu Thiên Hương nàng đã cảm nhận được, dáng người cũng rất có cơ bắp đấy. Chọc một cái thôi mà cảm thấy cực kỳ rắn chắc, khiến trong đầu Thôi Đào lại nảy ra một hình ảnh đen tối, không biết cởi ra sẽ thế nào nhỉ? Hay là cởi ngay ra luôn — Trong lúc Thôi Đào thất thần thì ngón tay chiếm tiện nghi kia đã bị Hàn Kỳ nắm lấy. "Ai cha, bỗng cảm thấy có chút không cam lòng." Thôi Đào thở dài nói. "Hở?" Hàn Kỳ nghiêm túc nhìn Thôi Đào, nghĩ rằng nàng đã đổi ý. "Hôm nay xem như là em chủ động, không đúng rồi. Có câu "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" mà. Chàng là quân tử," Thôi Đào rút ngón tay bị Hàn Kỳ nắm lấy ra, chỉ vào chàng sau đó lại tự chỉ mình,"Đến "cầu" em đi." "Vốn dĩ đâu phải là ý này." Hàn Kỳ bật cười. Tất nhiên Thôi Đào biết rõ ý nghĩa gốc, là ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ. "Nhưng với em thì chính là cầu trong "cầu xin" đấy. Em mặc kệ, em đọc ít sách, chỉ hiểu tới vậy thôi." Thôi Đào đùa Hàn Kỳ. Chưởng quỹ Vu hoảng hốt lắc đầu bảo mình cũng không biết. "Ừm." Hàn Kỳ lại cười, bảo Thôi Đào cứ chờ đi. Thôi Đào thấy Hàn Kỳ nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập nuông chiều, trong lòng có chút thỏa mãn, lúc đang suy nghĩ có nên thưởng cho chàng một chút không thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần. Thôi Đào lập tức lùi ra xa Hàn Kỳ, giả vờ như đang bưng khay trên bàn."Hóa ra đây chính là lý do tại sao họ lại có bươm bướm bao phủ như thế." Bình Nhi cực kỳ ngạc nhiên,"Lúc xem thì thấy thật kỳ diệu, giờ nhìn ra rồi lại giật mình thấy chẳng có gì." Trương Xương ngoài cửa thông báo rằng Vương Chiêu đến, sau đó liền bưng trà vào phòng, tiện thể dẫn Vương Chiêu vào luôn. Vương Chiêu thấy Thôi Đào cũng ở đây bèn buông tiếng thở dài "Đúng lúc quá". Thôi Đào vội hỏi Vương Chiêu: "Đã điều tra được manh mối của Trần Thiện Minh và Giảng Minh Nguyệt rồi à?"Hàn Kỳ phản ứng như thế, thật sự không nhìn ra tâm trạng của chàng có thay đổi gì, nhưng 2 chữ "Tốt lắm" đã thể hiện rõ ràng bản chất của chàng rồi. Vương Chiêu lắc đầu bảo bên Trần Thiện Minh vẫn chưa có manh mối,"Nhưng cha của Viên Phong tới rồi." Cha Viên Phong? Thôi Đào nhớ cha của Viên Phong ở Tùy Châu, dù Hàn Kỳ đã phái nha dịch về Tùy Châu tìm cha Viên rồi, nhưng giờ chỉ mới qua 3 – 4 ngày, từ Tùy Châu tới phủ Khai Phong đi tới đi lui mất ít nhất cũng 10 ngày, đừng nói gì đến việc cha Viên Phong đã lớn tuổi, không thể đi đường quá nhanh được. Thế mà sao người lại đến nhanh như thế chứ? Thôi Đào và Hàn Kỳ nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Sau đó hai người đến gặp Viên Triệt, cha của Viên Phong, ông ta chỉ vừa tới tuổi trung niên nhưng dáng vẻ chẳng khác gì ông cụ gần 60 tuổi cả, có thể thấy trước kia cuộc sống của ông ta rất vất vả. Âu Dương Tu cũng đi cùng ông ta, mặt mũi tràn đầy vẻ đau thương và lo âu. Sau khi Viên Triệt chào Hàn Kỳ xong thì run run hỏi chuyện có thật hay không,"Phong Nhi đã, đã..." Hàn Kỳ thừa nhận. Viên Triệt nghẹn ngào bật khóc, há miệng thật to, mặt đỏ bừng, vừa khóc rống lên vừa cuộn mặt trên ghế cho đến khi cơ thể mềm nhũn ra, sau đó ngã thẳng xuống đất. Âu Dương Tu vội tới đỡ, an ủi ông ta vài bận nhưng đều vô dụng. Hơn chục năm học hành gian khổ, phí biết bao nhiêu tâm huyết của người cha già, vất vả lắm mới đậu Tiến sĩ, đáng ra ông ta phải nên tự hào vì đứa con trai duy nhất này của mình, cuối cùng thì hết rồi, lúc đợi con trai về hiếu kính thì người đã chết rồi! "Sao lại như thế, sao lại có thể như thế chứ! Tại sao? Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với Viên Triệt tôi như thế chứ!" Viên Triệt đấm vào ngực rồi khóc rống lên, ngẩng đầu nhìn trời mà gào thét. Sau nửa nén nhang, cuối cùng Viên Triệt đã được trấn an nên bình tĩnh hơn nhiều, lại muốn được tận mắt nhìn Viên Phong một lần cuối. Sau khi nhìn thấy thi thể của Viên Phong, Viên Triệt lại nằm vật ra đất mà khóc rống. 1 canh giờ sau, cuối cùng Viên Triệt cũng bình tĩnh lại, không còn kích động nữa. Trong khoảng thời gian này ông ta đã ngất 2 lần, may mà có Thôi Đào châm cứu cho mới kịp thời cứu được. Vốn tưởng hôm nay khó lòng mà hỏi về vụ án của Viên Phong, nhưng Viên Triệt vẫn kiên quyết rằng mình có thể. "Tôi muốn sớm ngày bắt được hung thủ đã hại Phong Nhi! Thôi nương tử có gì thì cứ hỏi đi, tôi chịu được." Trước tiên Thôi Đào xác nhận lại chuyện năm đó cha Giảng Minh Nguyệt đã mua huyễn điệp chi thuật, Viên Triệt gật đầu thừa nhận là thật. Khi ấy đúng là tình cảnh trong nhà nguy khốn, ông ta không thể không bán huyễn điệp chi thuật tổ tiên truyền lại đi được. "Một là tôi sẽ không bao giờ đi diễn ở gánh xiếc, hai là tôi cũng không muốn để con trai mình làm vậy. Theo lý thì thứ mà tổ tiên truyền lại nếu không cần thiết thì không nên bán đi, nhưng để sống sót, chỉ có thể làm thế thôi." Viên Triệt hối hận nói,"Có lẽ là vì thế mà báo ứng mới rơi xuống người của Phong Nhi! Đều là lỗi của tôi, là do tôi cả!" "Rất có thể vụ án này là báo thù, dù có bán hay không thì cũng không khiến hung thủ dừng tay được." Thôi Đào lại hỏi Viên Triệt có biết tổ tiên nhà họ Viên làm thế nào mà có được huyễn điệp chi thuật không. Ánh mắt Viên Triệt lóe lên, lúng túng lắc đầu bảo mình cũng không rõ. Bọn người Thôi Đào nhìn ra được Viên Triệt đang giấu giếm gì đó, nhưng theo sức khỏe hiện tại của Viện Triệt, không nên ép ông ta quá. Hàn Kỳ ra hiệu Âu Dương Tu đến. Lúc này chỉ có Âu Dương Tu là người khá quen thuộc với Viên Triệt ra tay khuyên giải mới được. Hàn Tống cười xùy một tiếng,"Ngươi đúng là vô lễ thật." "Bác ơi, Viên huynh chết thảm quá! Tên hung thủ đó đến thi thể nguyên vẹn cũng không chừa lại! Nó chặt xác anh ấy ra thành từng miếng từng miếng, vứt ra khắp đường, sao mà độc ác đến thế chứ! Nếu bác muốn báo thù cho anh ấy thì nhất định phải kể với phủ nha xem rốt cuộc là ai đã kết thù với nhà họ Viên, căm hận đến mức giết người còn phải lấy đầu ra hiến tế như thế!" Âu Dương Tu nhẹ giọng khuyên nhủ Viên Triệt, xin ông ta đừng do dự nữa. Viên Triệt vẫn hơi ấp úng không dám nói. Lúc này Hàn Kỳ đột nhiên nói: "Tuổi đã lớn rồi, con trai duy nhất cũng mất, còn sợ chi nữa?" Ý nói Viên Triệt đã không còn gì để mất nữa, còn e dè làm gì."Tôi muốn sớm ngày bắt được hung thủ đã hại Phong Nhi! Thôi nương tử có gì thì cứ hỏi đi, tôi chịu được." Vì bị câu nói của Hàn Kỳ kích thích, cuối cùng Viên Triệt cũng chịu thẳng thắn tất cả. "Huyễn điệp chi thuật này là do tổ tiên nhà họ Viên chúng tôi truyền lại, tôi quả thực không biết năm đó làm sao mà có được. Lúc tôi còn nhỏ, khi đó cha tôi còn làm Giám ti, trong nhà cũng xem như hiển hách. Tôi tuổi trẻ ngông cuồng, thường đi chơi với chúng bạn, gây ít chuyện thị phi ngoài đường. Một ngày nọ, có một người đàn ông cụt tay tới cản đường tôi, cầu xin tôi trả huyễn điệp chi thuật cho nhà họ Trần bọn họ. Dù sao nhà họ Viên chúng tôi cũng đã phát đạt rồi, đâu cần dùng tới loại huyễn thuật đó nữa. Tất nhiên tôi biết nhà tôi có kỹ thuật tổ truyền này, vì thế mà cháu đích tôn của nhà tôi luôn có hình xăm trên tay. Nhưng lúc đó tôi trộm nghĩ, rõ ràng là đồ của tổ tiên nhà tôi truyền lại, sao có thể xem như của nhà họ được, lại còn dám mặt dày tới đòi? Tôi thấy gã này không biết tự lượng sức mình bèn giả vờ đồng ý với gã, sau đó hẹn ra chỗ có bẫy, muốn dạy dỗ gã một bài học. Hôm đó tôi không đến chỗ hẹn, sau đó nữa cũng không để ý, mãi đến 3 ngày sau nghe cha tôi nói có một vụ án mạng, một người đàn ông cụt tay chết ngay trong hố bẫy. Tôi hỏi địa điểm ở đâu, đúng là nơi tôi đã hẹn gã cụt tay đó." Viên Triệt không dám nói chuyện này ra, qua vài ngày, chuyện cứ thế mà lắng xuống, sau khi thấp thỏm một thời gian ông ta cũng giữ kín trong đáy lòng, tuyệt đối không nhắc với ai."Đưa cơm đầy đủ lên thì không kịp ăn. Điểm tâm chuẩn bị sẵn lại không thấy ngài ấy đụng tới." Trương Xương nói tiếp. "Có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên được chuyện này, là tôi đã hại chết gã." Viên Triệt nói xong lại khóc thảm thiết, đấm ngực la hét nói dù cho báo thù thì người chết cũng là ông ta mới đúng, sao lại muốn giết con trai ông ta chứ. Hay là cởi ngay ra luôn — Hàn Kỳ lại hỏi Viên Triệt tại sao lại đến Biện Kinh lúc này. "Nửa tháng trước, Phong Nhi sai người tới truyền lời với tôi, chắc chắn lần này nó sẽ đậu nhị giáp, bảo tôi tới Biện Kinh để cùng hưởng phúc với nó." Âu Dương Tu thắc mắc: "Không đúng, nửa tháng trước vẫn chưa yết bảng mà. Trước khi yết bảng, Viên huynh vẫn luôn lo bản thân không đậu nhị giáp, sao anh ấy lại có thể tự tin khẳng định mình đậu được chứ." Lúc hỏi lại Viên Triệt người đưa tin là ai, hóa ra lại là một người hoàn toàn xa lạ, hơn nữa là truyền lời chứ không hề có bút tích của Viên Phong để chứng thực. Lúc đó Viên Triệt nghe tin con trai đậu nhị giáp cũng không nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ lập tức chuẩn bị đến kinh thôi. "Trần Thiện Minh này hẳn là con cháu của người đàn ông cụt một tay kia, biết rõ sự thật năm đó ông giết người nên sau khi lớn lên muốn báo thù cho người kia. Không giết ông chính là muốn ông trải qua nỗi đau mất con sống không bằng chết." Thôi Đào phân tích. Rất lịch sự, biết tiết chế, tự chủ bản thân! Lúc này, Lý Viễn vội vàng bước vào với nét mặt nghiêm trọng, báo cáo với Hàn Kỳ: "Trên đường lại xuất hiện thi thể rồi ạ."