Cố Bảo nghe cái cách xưng hô này không được vui: "Cha à, bọn con đã mấy chục tuổi rồi, cha đừng có mà hở chút là nhãi con, hở chút là nhãi ranh được không?"
Cố Thiết Trụ liếc mắt nhìn hắn: "Chỉ có mi nói nhiều, anh trai mi cũng chưa có ý kiến gì."
"Họ đều đã có vợ rồi mà." Cố Bảo kiên quyết đấu tranh để giành lấy chút thể diện cuối cùng cho mình: "Con trai út của cha chuẩn bị bàn đến chuyện cưới hỏi đó nha. Cứ gọi nhãi ranh, nhãi ranh, thật mất mặt."
"Cô gái nhà nào xui xẻo mà bị mi nhớ thương?" Cố Thiết Trụ đầu cũng chẳng buồn quay lại: "Nói với mẹ mi một tiếng đi, lễ hỏi cấp dày một chút, đừng để cô gái nhà người ta chịu thiệt."
Cố Bảo đi theo sau lưng Cố Thiết Trụ sát từng bước, nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn cha đã vì con trai mà suy nghĩ nha."
Hắn đã quen nghe lão cha âm dương quái khí rồi, hắn mặt dày, không có gì.
Kỳ thực hắn tự tin lắm, trừ Khanh Khanh bảo bối tâm can của lão cha ra, hắn chính là bảo bối cục cưng thứ hai.
Tính tính một chút, hắn chỉ có hơn cháu trai Cố Hùng nhà anh hai có hai ba tuổi, xem tình hình của cháu trai, hai chú cháu ai cưới vợ trước ai còn chưa có nói được đâu.
"Ông nội ơi -" Mi mắt Cố Khanh Khanh cong cong, nhìn thấy Cố Thiết Trụ đi tới, hai tay cầm cái chén sứ trắng xanh đưa qua: "Ông nội vất vả."
"Không vất vả." Cố Thiết Trụ uống miếng nước giếng mát lạnh, toàn thân thư thái.
"Bà nội cháu ở bên kia cắt lúa, cháu ngoan mang nước sang cho bà nội đi."
"Vâng, ông nội."
Nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cháu gái, Cố Thiết Trụ quay đầu vỗ vỗ vai Cố Kim ——
"Vẫn là lão đại được việc. Sinh được cho Cố gia hai anh em sinh đôi giỏi giang, còn để cha sinh thời có được một cô cháu gái, mấy chú bác kia của con, đời này chỉ có thể nằm mơ gặp cháu gái."
Cố Bảo liếc nhìn anh hai trầm mặc ít nói, thông minh lựa chọn không lên tiếng.
Hắn quyết định rồi, về sau cưới vợ, phải sinh hai, ba, bốn đứa con gái bụ bẫm, trắng trẻo, nhất định không cho lão cha ôm, thèm chết lão cha đi. Hừ!
Cuối ngày, người Cố gia cùng hàng xóm chào hỏi, khiêng công cụ trả lại đội sản xuất, rồi nhận công điểm. Riêng Cố Kim ngồi ở cục đá trước cửa đợi con gái hoàn công về nhà.
Mặt trăng treo trên bầu trời cao, thôn Đại Truân Tử cả chó cũng ngủ say, không còn nghe thấy tiếng chó sủa, ngày mùa đều là như thế, mặt trời chưa ló dạng đã ra đồng, về nhà thì đã tối đen.
Dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó.
"Thím Triệu, hôm nay ngài là 7 cái công điểm nha. Chú Triệu cùng anh Triệu Vũ tròn 10 công điểm, tính thêm nửa công điểm cho em trai Tiểu Cách hôm nay cắt 50 cân cỏ khô cho heo ăn."
Cố Khanh Khanh nhịn không được mà khen ngợi: "Em trai Tiểu Cách này, mới 7,8 tuổi thôi đã tính bằng nửa tráng niên rồi."
"Con cái nhà thím ai nấy đều cường tráng cả." Tiền Quế Hoa dựng tai lên nghe, mắt nhìn con số ghi trên quyển vở, không nhầm, mặt mày hớn hở: "Khanh Khanh à, thím về nấu cơm đây a, cháu cũng về sớm một chút."
Cố Khanh Khanh đóng quyển sổ đứng dậy: "Vâng, cháu cũng sắp về đây."
"À, đúng rồi." Tiền Quế Hoa liếc mắt nhìn Cố Kim ngoài cửa, lùi lại hai ba bước nhỏ giọng nói chuyện với Cố Khanh Khanh: "Đội trưởng đội sản xuất chúng ta nghe nói là muốn đổi người, thím nghe nói là bên trên định rồi, là cha cháu đó. Nhìn kìa, cha cháu bộ dạng cộc lốc chắc cũng chẳng biết, cháu báo cho cha cháu hay mà mừng."
"Không thể đi." Cố Khanh Khanh thực sự kinh ngạc: "Cha cháu cộc lốc thế này mà có thể làm đội trưởng ạ?"
Trở lại Cố gia, Trương Thúy Phân cùng hai con dâu nấu đồ ăn xong rồi, hiện tại chưa có phân gia, cả gia đình ngồi vây quanh cái bàn đá trước sân ăn cơm.
Cắn một miếng khoai lang, uống một ngụm canh, Cố Thiết Trụ nghe cháu gái nói, suýt chút mà phun canh ra ngoài.
"Cái gì? Cha cháu làm đội trưởng sản xuất?" Cái này còn khó tin hơn bất cứ điều gì nữa.
Đối mặt với hơn chục ánh mắt như thiêu đốt, Cố Kim đưa tay gãi gãi đầu, chính mình còn đang ngây ngốc: "Có phải là xét thấy con có hai đứa con trai đang ở bộ đội, cảm thấy ở phương diện chính trị không có vết nhơ, cho nên cho con làm?"
Hai anh em sinh đôi của Cố Khanh Khanh là niềm tự hào của nhà họ Cố, một cái ở quân Khu phía nam làm phi công. Một cái khác ở binh đoàn xây dựng, Cố Kim nói mình không có vết nhơ, đó là sự thật.
Tổ tông ba đời là căn chính miêu hồng, bần nông, Cố Thiết Trụ hồi xưa thậm chí còn đi chăn trâu cho lão địa chủ.
"Cũng không nhất định." Cố Khanh Khanh cắn một miếng bánh bột ngô: "Bởi vì tin tức của thím Triệu, nửa thật nửa giả."
Là mật thám của Đại Truân Tử thôn, nghiệp vụ, năng lực của Tiền Quế Hoa không bằng Vương Đại Hoa thôn cách vách, người ta mười phần tám chín phần thành, còn thím ấy, mười phần chín phần hư.
"Ồ!" Cố Thiết Trụ trầm tư một hồi, sau đó húp thêm một ngụm canh rau: "Không làm cũng được, đội trưởng sản xuất bao nhiêu chuyện phiền toái, nếu mà ngồi vào vị trí đó e là không thiếu đắc tội người."