Chương 21. Cua Nướng

Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Mi Nhãn Khiển Quyển 08-11-2024 13:57:44

"Không có đâu." Cố Bảo liếc mắt nhìn hai cặp giò nhảy nhót trước mặt mình, nghiêm mặt: "Là cháu đi theo nó mới đúng." "Mới không phải đâu." Cố Khanh Khanh quay lại làm mặt quỷ, tiếp tục vừa đi nói chuyện với Triệu Ngư. Không biết có phải toàn bộ thôn xóm ban đầu đều vòng quanh con sông này mà sinh sống hay không? Dòng suối nhỏ đi ra cửa thôn không xa đã thấy, có một cây cầu nhỏ làm bằng gỗ, qua cầu bên kia là thôn Đại Câu Tử. Sau một thời gian bận rộn, thôn dân ăn cơm chiều xong đều ra bờ sông rảnh rỗi ngồi, người lớn vừa phe phẩy quạt vừa nói chuyện phiếm, nhóm mấy bà, mấy mẹ thì nương ánh trăng đóng giày, trẻ chút thì ở bờ sông giặt quần áo. Có một ông cụ thấy trong tay cô xách theo sọt đánh cá, thân thiện chào hỏi: "Khanh Khanh, đến bắt cá à?" "Vâng, ông Trương." Cố Khanh Khanh vui vẻ lần lượt chào mọi người, nhìn lại thì thấy mấy anh họ sớm sẵn ống quần xuống sông, còn chú nhỏ thì ở bên ruộng bắt ốc. Triệu Ngư vất vả gỡ tảng đá lớn để tìm cua, trong khi Cố Hùng cầm trong tay chiếc túi lưới bằng tre, từ từ đặt nó xuống bãi cỏ ven sông. Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng bước tới, Cố Hùng vừa bắt được một sọt, cô cúi xuống nhìn kỹ hơn thì vui mừng khôn xiết: "Tôm nhiều quá à!!! Anh ơi, bắt thêm nhé, thêm nữa nhé!!!" Nói xong đưa rổ ra chờ Cố Hùng đổ tôm vào trong. Chiếc rổ nhỏ được Cố Ngân đan đặc biệt, dày đặc đến mức hầu như không bị rò rỉ nước ra bên ngoài, đến tép nhỏ xíu cũng trốn không thoát. Cố Viện Triều cũng bắt được một vài con cá, hầu hết là cá diếc dài bằng lòng bàn tay, loại hoang dã này không lớn thắng ở mùi vị rất ngon, còn cực tươi. Còn có mấy con cá trong suốt, loại cá này Cố Khanh Khanh thích ăn nhất, không xương không vảy, dùng dầu chiên lên hoặc là nướng đều ăn rất ngon. Rán trong dầu thì thơm hơn, nhưng tiếc là chỉ trong ngày Tết, mẹ mới bỏ được mà chiên, ngày thường toàn dùng lửa nướng. "Khanh Khanh bảo bối!" Bên cạnh chân Cố Bảo có một đám ốc, nhìn thấy con cá nhỏ chừng 3 ngón tay, kinh hỉ hô lên: "Kêu anh Hòa Bình của cháu lại đây đi!! Có các chạch!!!" "Vâng, vâng!" Ngay khi Cố Khanh Khanh nghe nói có chạch, cô để rổ lại cho Cố Viện Triều lôi kéo Cố Hòa Bình chạy ra ngoài đồng ruộng. Gần đây là cho nước vào ruộng để cày, Cố Khanh Khanh xắn quần bước xuống đất mềm, chợt nghĩ ra điều gì đó liền rụt chân lại. "Chú nhỏ ơi." Cô nhẹ giọng kêu: "Có đĩa không chú?" Trước kia rút mạ cô sợ nhất con này, giống y như nước mũi, dính ở trên đùi là không chịu đi xuống, điên cuồng hút máu, dẫm lên nó nó lại không chết. "Không có, mau xuống đi." Cố Bảo nhúng ngón tay vào trong đất, thật mau bắt được một con chạch đen, ném con chạch vào trong cái thùng gỗ do Cố Hòa Bình mang đến, đưa rổ cho Cố Khanh Khanh mò ốc. Cố Khanh Khanh không giỏi bắt chạch, cô chỉ ngồi ở bên khuyến khích chú nhỏ cùng mấy anh trai thôi. Cố Bảo và Cố Hòa Bình nơi nơi bắt các chạch, đêm nay ánh trăng đủ sáng, chộp một cái là chuẩn, mười phút là bắt được tận 5,6 con. Nước có chút đục, Cố Khanh Khanh cũng không cúi xuống nhìn, chân cô đang chần chừ bước tới trên ruộng, có ốc thì nhặt, không có xách rổ đi lên phía trước. Lúc cô từ dưới ruộng đi lên, cái giỏ nhỏ đã đầy, đặt cái giỏ sang một bên, Cố Khanh Khanh xách ống quần ra sông rửa sạch bùn ở chân. "Khanh Khanh." Triệu Ngư vẫn đang kiên trì lật mấy cục đá, thấy cô ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh, cậu ấy trong tay còn dùng kẹp gắp con cua: "Tôi nay ăn cua nướng đi." "Được nha." Cố Khanh Khanh đung đưa chân, nước bị đạp bắn tung tóe: "Để tớ bảo anh trai chặt mấy cây tre mềm, chúng ta hầm cá chạch ăn." Đêm nay thu hoạch phong phú nha, cả đoàn người từ đường nhỏ trở về. "Cha ơi?" Nhìn thấy Cố Kim vội vàng đi đến cuối thôn, Cố Khanh Khanh ngẩn người: "Muộn như vậy cha đi đâu vậy?" "Nhà chú Trương bị mất một con gà, chú Trương nói là bị thanh niên trí thức trộm, A Bảo anh đi xem, em mang Khanh Khanh với mọi người về đi nha." Hắn dặn dò Cố Bảo vài câu rồi cùng Tần Võ đi về chỗ thanh niên trí thức. "Được rồi, em đưa về." Cố Bảo cũng có chút bối rối: "Khanh Khanh bảo bối đừng nhìn, trở về chú nhỏ hầm cá chạch, nướng cua cho cháu ăn nha!" Hắn trong lòng chửi thầm. Này, cái đám thanh niên trí thức này sao dám ăn trộm gà chứ?