Chương 27. Thư Của Em

Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Mi Nhãn Khiển Quyển 08-11-2024 13:57:43

Trương Vũ Tình không nhịn được cười trước bóng lưng hớn hở của cô cháu gái biến mất ở cổng sân. Cô lại đem đậu nành đã ngâm đến chỗ cối đá, hỏi Thời Như Sương: "Chị dâu, cô bé nhà họ Triệu kia có bằng tuổi Khanh Khanh của chúng ta không?" Thời Như Sương đứng sang một bên, không ngăn cản Cố Viện Triều đẩy cối xay: "Em là muốn ..." Cô đưa mắt nhìn cháu trai." "Đúng vậy." Trương Vũ Tình nắm tay chị dâu đi qua một bên, nhường lại chỗ cho đám nam nhân: "Viện Triều năm nay đã 20 tuổi, cũng không lớn hơn Tiểu Ngư là bao nhiêu. Triệu gia cũng ta đều hiểu tận gốc rễ, chính là Tiền Quế Hoa, miệng rộng quá." Nói đến đây, Trương Vũ Tình buồn rầu: "Nếu thực sự làm thông gia với nhà này, còn không chừng Cố gia trong đất có bao nhiêu trùng đều giũ ra hết." Thời Như Sương buồn cười, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời thiêu đốt, cô kéo Trương Vũ Tình ngồi dưới mái hiện: "Chuyện này phải suy xét kỹ càng, chị Triệu là người không tồi, kém ở cái miệng không giấu được việc. Liên Tâm gần đây cũng thu xếp cho A Hùng tìm vợ, hai em thương thảo một chút." "Được ạ, em thấy con gái thôn Đại Truân Tử chúng ta tốt, cả thôn cách vách Đại Câu Tử cũng được, chị dâu em nói thật, em cảm thấy tướng mạo thanh tú làm người thành thật lương thiện là được." Trương Vũ Tình cảm thấy điều kiện nhà mình không tồi, chồng làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, cô cũng là công nhân, ngày nào đó về hưu, nhường công tác lại cho con dâu, một tháng cũng 20 đồng tiền." Cô tuyệt đối không kén chọn con dâu. Bộ dạng không khuyết điểm, tính tình ổn là được. "Đừng lo lắng, A Bảo chú em nhà chúng ta còn chưa có vợ đâu." Thời Như Sương trêu chọc Cố Bảo đang xúc đậu, cười lớn: "Mấy ngày trước chị nghe nói A Bảo có cô gái vừa ý, em quay đầu hỏi Viện Triều xem, nếu đứa nhỏ đã có tính toán, chúng ta trưởng bối đỡ nhọc lòng, chuẩn bị tốt sính lễ là được." "Em đến đó hỏi một chút. A Bảo cái bộ dạng vô tâm vô phổi không giống có cô gái yêu thích nha." Dư quang Trương Vũ Tình thấy mẹ chồng bận rộn trong bếp, cô đứng dậy: "Khanh Khanh không phải muốn ăn sủi cảo sao, em đi nhào bột." "Chị đến giúp em." Thời Như Sương cũng không thể ngồi yên. Hai anh em Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Quốc đang ngồi xổm bên cạnh giếng để xử lý đám chạch thì Cố Tài bước tới nhìn đám tôm mà bọn họ vớt về, ngạc nhiên: "Lớn vậy sao, cha không nhìn kỹ nhìn không thấy luôn đấy." Cố Vệ Quốc phớt lờ lời chế giễu của cha: "Có thể vớt được không tồi rồi, cha còn một thùng ốc, nhốt hai ngày rồi, đã nhả bùn ra rồi, cha xem nấu thế nào?" "Tôm nay bóc vỏ, băm thêm ít ngô cà rốt đi." Cố Tài ngồi xổm xuống, dùng tay lôi mấy con ốc tươi dính trên thành thùng gỗ, làm mặt quỷ với đám con trai, cháu trai: "Này mấy đưa đi ra nói với bà nội, nói là bắt con vịt làm vịt nấu ốc." Cố Vệ Quốc trong tiềm thức tránh xa lão cha nhà mình ra ra, bắt chước cái giọng điệu của bà nội Trương Thúy Phân, lông mày dựng đứng: "Vịt quay ốc ăn cái gì, ta thấy mi lớn lên giống vịt!" Giọng điệu, vẻ mặt cực kỳ giống. Chọc làm Cố Kiến Quốc và Cố Tài cười đến nghiêng ngã, Cố Tài kéo cái ghế nhỏ chỗ anh hai đang đan sọt tre, ra chủ ý: "Nè, mấy đứa đi tìm bà nội, nói là Khanh Khanh thèm thịt, thèm đến mỗi tối rúc vào ổ chăn mà khóc, mấy đứa ở ngoài cửa sổ nghe được con bé nói mớ muốn ăn vịt, không phải được rồi sao?" Cố Ngân nhìn lại em trai đang khuyến khích đám nhỏ, lắc đầu thở dài. Đã bao lớn rồi, còn y như trẻ con. Ngay khi Cố Khanh Khanh quay lại cổng sân, cô nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng. Lúc đầu cô còn tưởng là chú Tần đưa ba cô về, nhưng sau khi nghĩ lại, quan hệ giữa hai người nào có tốt được như vậy. "Đồng chí Cố Khanh Khanh!" Người đưa thư đã đến chuyển thư nhiều lần, quen thuộc người Cố gia. Hắn xoay người đá cái chân chống, ở đằng sau yên xe đạp tìm ra một phong thư. "Thư của em."