Chương 24. Người Cố Gia Đều Là Đám Nhát Gan

Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Mi Nhãn Khiển Quyển 08-11-2024 13:57:43

Nói thì nói hắn vẫn xắn tay áo xông lên, càng ngày càng có nhiều người trong thôn xem náo nhiệt, Tiền Quế Hoa từ trong túi lấy ra một nắm đậu nành rang, đưa cho con gái: "Tiểu Ngư à, về sau ngàn vạn lần không được gả vào Trương gia, vạn nhất có chuyện gì, nhà chúng ta đánh không lại." Triệu Ngư nghiêm túc gật đầu,"giòn tan" nhai đậu nành: "Mẹ yên tâm đi, con nhất định tìm người tính cách ôn hòa." Cố Khanh Khanh nghe được thì bật cười. Tiết Kiến Sơn và Cố Kim mỗi người ôm lấy eo của một anh em họ Trương, ôm đến gân tay nổi cộm, cứ như vậy nữa sẽ không kéo được bọn họ nữa. Cố Kim ở bên cạnh xem đến nhếch miệng, sức mạnh như vậy, không đưa đi tu đê đập đá thật lãng phí, không thể lãng phí được! "Cố đồ ngốc, thất thần làm cái gì? Hỗ trợ đi, tên khốn nhà mi là đội trưởng, còn đứng đó xem náo nhiệt?!" "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" Cố Kim bừng tỉnh sau cơn ma, hai anh em Trương gia còn đang đánh nhau, từng người bị ngăn lại: "Hai anh em các người còn làm ầm ĩ tôi đi gọi chú Trương sang đây đấy." Nghe được câu này, Trương Nhậm bị kích động, vùng ra khỏi tay Tiết Kiến Sơn, hung mắt trừng mắt nhìn Trương Bất Phàm: "Còn dám ăn trộm gà của tao tao đánh gãy chân chó của mày!" Cuối cùng, trò hề này kết thúc với việc Trương Bất Phàm bị đánh gãy rớt một cái răng. Náo nhiệt tan, thôn dân nhóm ba nhóm năm ai nấy lần lượt kéo nhau về nhà, Tần Võ nhìn chằm chằm Cố Kim một hồi lâu, bực muốn điên: "Đồ ngốc nhà mi còn tinh hơn khỉ." Cố Kim cười gãi đầu: "Tần lặn nước, cậu nói gì đó, tôi nghe không hiểu." Tần Võ chắp tay sau lưng nói với Tiết Kiến Sơn: "Lão Tiết, anh xem hiện tại biết đồ ngốc này là người thế nào rồi chứ? Nguy hiểm hắn không rớ tay vào, lần nào cũng là tôi và anh." Tiết Kiến Sơn xoa đầu Đại hoàng: "Lão Cố nhát gian không phải chuyện ngày một ngày hai, cậu đảm đương hơn một chút." "Vậy a, Cố gia bọn họ, đều là sức lực mạnh mà nhát cáy." Cố Kim bị nói mát một hồi cũng không xấu hổ, mặt vẫn cười ha hả: "Đã muộn rồi, mau về nhà ngủ đi, ngày mai chúng ta còn sắp xếp nhiệm vụ trong đội." Tiết Kiến Sơn tiếp tục đi tuần tra, Tần Võ cũng chắp tay sau lưng về thôn Đại Câu Tử, Cố Khanh Khanh theo cha về nhà. "Khanh Khanh, làm tốt lắm, nếu con không phát hiện ra chú Phàm trộm hầm gà, đám thanh niên trí thức e là bị thôn dân chỉ trỏ xem thường." Cố Kim nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái khen ngợi. "Con cũng là đánh bậy bạ may mắn trúng, cha ơi, hôm nay con mò không ít ốc đồng nha, chú nhỏ với cả anh trai còn bắt quá trời cá chạch, tôm nữa, ngày kia chú thím ba về nhà ăn Trung Thu, chúng ta cùng ăn ngon một bữa nha -" "Được!" Cố Kim cũng cười xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Ăn ngon một bữa!" Con gái đã lâu không ăn thịt, Xán Dương và Thanh Liệt có gửi phiếu thịt về, vừa lúc đi Cung tiêu xã mua ít thịt, mua thêm ít bột mì tinh làm sủi cảo thịt heo hành tây cả nhà cùng ăn. Nhắc đến sủi cảo thịt heo hành tây, hắn cũng có chút thèm. "Từ xa nghe được cha con đang bàn bạc ăn cái gì?" Thời Như Sương đang cúi đầu thay nước cho ốc: "Vừa lúc thả ốc ở đây hai ngày, chờ chú ba về, thêm ớt, thêm su hào xào lửa nhỏ, lại cho thêm chút rượu át mùi tanh." "Con mèo nhỏ tham lam, như vậy có được không?" "Đương nhiên là được rồi." Cố Khanh Khanh nắm chặt cánh tay Thời Như Sương làm nũng: "Đã lâu không thử qua tay nghề của chú ba, thèm đến chảy nước miếng." Chú ba của cô, Cố Tài, là đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, có tài năng. Một thân trù nghệ tuyệt vời! "Vậy thì ăn trước một con cua lót dạ đi." Cố Bảo từ trong bếp đi ra, đưa cho cháu gái cái chén, trong đó có bốn năm con cua lớn, nướng chín đỏ rực dậy mùi thơm ngào ngạt. "Đã kêu cháu về nhà, một hai phải chạy đi xem náo nhiệt, trễ thêm một chút cả càng cua cũng không chừa cho cháu." "Hừm, chủ nhỏ xấu, không nói chuyện với chú nhỏ nữa, cháu sang Tiểu Ngư cho cậu ấy hai con cua. Cha mẹ ơi, ngủ trước đi nha, con lập tức quay lại." Cố Khanh Khanh mày liễu cong cong, hấp tấp chạy về phía nhà Tiền Quế Hoa. "Con bé nghịch ngợm này." Cố Bảo lẩm bẩm quay người, vươn vai chuẩn bị về phòng ngủ. Sáng sớm hôm sau, Cố Kim thổi còi chạy đến tận hai cái thôn, thôn dân đi đến kho hàng nhận nông cụ, nhận nhiệm vụ phân công rồi xuống đất làm việc.