"Khanh Khanh." Tiết Kiến Sơn tay phải nắm sợi dây cột con chó lớn màu vàng, tay trái còn xách thêm con chó con, đứng ở trước cổng nhà họ Cố lớn giọng gọi.
Cố Bảo thính, nghe thấy giọng nói của Tiết Kiến Sơn, liền ném cuốc, nhanh chóng chuồn đi: "Dân binh lão Tiết tới a, cha, con đi xem hắn có chuyện gì."
Cố Thiết Trụ trợn tròn mắt, cái thằng nhóc thối này cuốc đông cuốc tây như mèo cào, bây giờ có thêm cơ hội lười biếng, chắc chắn không quay lại làm việc nữa.
Mắt thấy lão đại cần cù chăm chỉ, lão nhị trầm mặc ít lời siêng năng, còn có cháu trai hự hự cào cuốc, Cố Thiết Trụ trong lòng xem như được an ủi.
Không tới thì không tới đi, có tới cũng như mèo cào.
Cũng may còn có hai đứa con trai được việc, được mấy đứa cháu trai cần mẫn.
Con trai út, ông không trông cậy vào nổi.
"Mẹ." Cố Khanh Khanh cũng nghe thấy tiếng gọi: "Chú Tiết kêu con, mẹ giúp con trông nước nha, con chạy ra ngoài vào liền."
"Được, được, được, mẹ coi, mẹ cũng không phải Nhị Lăng Tử mà."
Nhị Lăng Tử nhà bên là một cái tên được truyền khắp thôn Đại Truân, là một cái từ địa phương, mỗi khi có ai muốn nhắc đến đồ ngốc đều dùng cái từ "Nhị Lăng Tử".
Trên thực tế, không có một người nào như vậy cả.
Cố Bảo mỗi lần đều thực đồng tình: "Nhị Lăng Tử cũng rất mệt mỏi. Sống mấy trăm năm rồi, đã lên chức ông nội rồi, cách vách nhà nào cũng có hắn."
"Khanh Khanh, đây là chó con cháu muốn."
Thấy Cố Khanh Khanh chạy ra ngoài, Tiết Kiến Sơn xách cổ con chó con đưa sang, thấy trong mắt cháu ấy vui vẻ cùng tò mò: "Yên tâm, không cắn người."
Cố Khanh Khanh tự tin tiếp nhận. Con cún con này y hệt chó mẹ, cũng chính là Đại Hoàng mà Tiết Kiến Sơn đang dắt trên tay, là một con chó màu vàng, đôi mắt to, trông ngây thơ đáng yêu cực.
Cố Khanh Khanh xoa nhẹ bộ lông mềm mại trên đỉnh đầu của nó, con chó nhỏ màu vàng "ngoa ô" một tiếng, thoải mái ghé vào trong vòng tay của cô.
Tiết Kiến Sơn cười cười: "Có vẻ chó con này thích cháu lắm đấy."
"Phiền toái chú, chú Tiết."
"Không phiền phức." Đại hoàng vừa lúc sinh mấy con chó con, nghe nói Khanh Khanh muốn nuôi hắn liền đưa sang một con.
"Lão Tiết!" Cố Bảo vui vẻ đi tới, vừa nhìn thấy con chó trong tay cháu gái, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra: "Đặt tên chưa Khanh Khanh, nếu không chú đặt một cái?"
Cố Khanh Khanh thật sự chưa nghĩ đến, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh.
" Chú Tiết..."
Tiết Kiến Sơn lắc đầu bất lực: "Đừng trông cậy vào chú, Đại Hoàng nhà chú là chủ nhiệm đặt tên."
Cố Khanh Khanh thở dài: "... Vâng ạ."
Cố gia đặt tên ... không tốt lắm, giống như cha cô cùng mấy chú vậy. Kim Ngân Tài Bảo, trước kia hai anh trai cô sinh ra đời, ông nội vui vẻ xoa tay lấy hai cái tên Cẩu Thặng cùng Cẩu Đản, hai cái tên thật vang đội, mẹ cô vừa nghe thiếu chút khóc ngất xỉu, cũng may sau đó ông nội lại lần nữa sửa tên.
Cố Bảo ôm con chó nhỏ màu vàng từ trong tay Cố Khanh Khanh đặt xuống đất trêu chọc, hắn cũng rất thích động vật nhỏ, nhìn thấy cháu gái vò đầu bứt tai, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng ——
"Bằng không kêu nó là Thiết Chùy nha! Ai nha! Còn có thể là đồng lứa với lão cha nha." Cố Bảo càng nghĩ càng cảm thấy vừa lòng, vỗ vỗ đầu của con chó con: "Anh thấy em cũng rất thích nha, vậy định vậy ha, à, tính bối phận anh đây phải gọi chú là chú chó nha!"
Tiết Kiến Sơn nghe đến khóe miệng giật giật, con trai út Cố gia, lão tứ này không đàng hoàng không phải ngày một ngày hai, cho nên quen rồi, không cảm thấy là chuyện quá hoang đường.
Cố Khanh Khanh cũng ngồi xổm xuống lẩm bẩm nói: "Nghe cũng được, cơ mà hình như có chút hơi quen tai ..."
"Đồ khốn kiếp mi thiếu đánh à, Cố Bảo." Cố Thiết Trụ vừa đặt cuốc xuống thì đã nghe Cố Bảo cười toe toét, thẳng tay nện một cú: "Mi đúng là đứa con ngoan ha."
Cố Bảo nằm trên mặt đất, ôm đầu ủy khuất: "Con đặt tên cho con chó thôi mà cha cũng không vui." Quả nhiên là không bằng cả cỏ, cha hắn là xem hắn chỗ nào cũng không vừa mắt.
Cố Thiết Trụ kéo cháu gái đang ngồi xổm dưới đất lên, lại đá vào mông Cố Bảo: "Mi còn mặt mũi nào mà hét trước mặt cha mi, đặt tên cho con chó giống tên của chú cả mi, ta xem mi không đánh ba ngày là ngứa da phải không?!"
Cố Khanh Khanh xoa đầu, có chút áo não.
Thảo nào cô nói cái tên quen thuộc thế nhở, thì ra là tên của anh cả ông nội cô: Cố Thiết Chùy.
Tiết Kiến Sơn banh không được, cười đến hai vai giật giật. Cố hắng giọng, lão tứ a lão tứ, ba ngày là hai ngày làm ầm ĩ rồi: "Chú Thiết Trụ, cháu đi tuần tra, ngài ngủ sớm một chút a."
Nói xong, cùng Đại Hoàng bước chân đi nhanh về phía bên kia.