"Cái gì mà là thầy lang, là đại phu biết không?" Trương Thanh ngượng ngùng thở dài: "Tổ tiên của anh mấy đời là trung y, đến anh chạy vào thôn này trồng trọt."
Vu Chính Phong chế nhạo: "Cậu chính là cái nửa vời, con cháu của thế gia y học cổ truyền mà chính mình không hợp thời tiết, nói ra bên ngoài ai tin?"
Trương Thanh giải thích cho mình: "Tớ chỉ biết phân biệt dược liệu, không biết tự mình phối dược."
Sau khi nghe xong lời họ nói, Cố Khanh Khanh nhìn Trương Thanh như thể cô đã nhìn thấy tuyệt thế trân bảo, ánh mắt trông mong: "Anh Chính Phong, anh Mạnh Nam, anh Trương Thanh, mọi người đến thôn Đại Tuân Tử là người trong thôn, đến giúp giúp thôn chúng ta nha!"
Mạnh Nam sờ sờ mũi của mình: "Như vậy đi, nếu mà có cái gì không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến hỏi bọn anh ..."
"Không được nha!" Cố Khanh Khanh buồn rầu: "Ngày mai em đi nhà ông ngoại hái thanh mai, trở về là đi thẳng đến Binh đoàn xây dựng."
"Em đi binh đoàn làm cái gì?" Tôn Viên Viên bưng một đĩa rau hẹ trộn đậu hũ ra, hơi khó hiểu hỏi.
"... Đi đưa đồ cho anh trai em nha!" Cố Khanh Khanh ấp a ấp úng, thoáng chốc đỏ bừng hai tai, may mà ánh trăng đã giúp cô che đi.
Mạnh Nam trầm ngâm, lấy giấy bút ra viết gì đó.
"Ồ." Tôn Viên Viên biết Cố Khanh Khanh có hai người anh trai trong quân đội nên không nghi ngờ gì nữa: "Thật vất vả nha, đi binh đoàn thế nào cũng phải ở đến mười ngày nửa tháng mới có thể trở về, cơ mà cũng tốt, bên kia không có rau xanh gì đâu, em ở không lâu được."
"A?" Cố Khanh Khanh lần này thực sự là sững sờ, trong thư anh trai cô không có nhắc đến nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên xụi lơ, buồn rũ rượi lẩm bẩm: "Bọn họ thật đáng thương nha, cả rau xanh cũng không có, tuy là trong thôn hiện tại không tính là quá tốt cơ mà củ cải, rau xanh vẫn đủ ăn ..."
Tôn Viên Viên vỗ vỗ vai an ủi.
"Binh đoàn xây dựng giáp với sa mạc, thổ nhưỡng không thuần túy, gián đoạn còn có bão cát làm thành đất cát." Mạnh Nam đem những gì nói với Cố Khanh Khanh trước đó viết ra, còn có một số điểm cần chú ý: "Loại đất cát này thì những loại rau xanh này tương đối thích hợp, em đến đó có thể thử một lần, có thể mọc ra được hay không thì khó mà nói."
Làm như này hắn chưa từng thử qua, cũng không dám cam đoan, trước kia ở trong trường học qua sách vở, cơ mà giáo viên ít dạy bởi vì bọn họ ở thành thị, không ở biên quan, học tập cũng chỉ là gieo trồng nông nghiệp bình thường.
"Em không ở nhà khoảng thời gian này bọn anh sẽ đến chỗ đội trưởng Cố thương lượng đi."
Mạnh Nam vò đầu bứt tóc, cười cười: "Không nghĩ tới chúng ta thật đúng là thanh niên trí thức xuống giúp nông thôn phát triển nha."
Đương nhiên lao động là không thể thiếu.
"Được, vậy em về trước đây. Mọi người mau ăn đi, chờ em từ nhà ông ngoại trở về mang thanh mai cho mọi người nha." Cố Khanh Khanh cẩn thận gấp tờ giấy rồi cho vào túi.
"Được nha, đi đường cẩn thận." Tôn Viên Viên trả lại cái giỏ tre cho Cố Khanh Khanh.
Khi Cố Khanh Khanh trở về nhà thì Cố Kim cũng đã quay lại, cô nói sơ qua về cuộc trò chuyện với Mạnh Nam và những người khác, cô lấy tờ giấy đưa vào tay Cố Kim: "Cha, cha chậm rãi xem đi, con đi rửa mặt!"
Bé gạo đang ở trong sân ăn thịt trong đống xương vịt, Cố Kim liếc nhìn bóng dáng con gái, lại nhìn bút tích qua loa trong tờ giấy, lắc đầu, chắp tay sau lưng về nhà.
Cố Khanh Khanh nằm ở trên giường, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ngây ngốc nhìn người đàn ông trên ảnh chụp, ngón tay khẽ lướt qua lông mày của anh ấy.
Thẳng đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng mà ngủ.
Thời Như Sương cùng Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình dậy sớm vì phải về nhà mẹ đẻ, chuẩn bị tốt bữa sáng, thu dọn đồ mang về nhà mẹ đẻ.
"Khanh Khanh."
Hét bao nhiêu lần không tỉnh, Thời Như Sương nhấc cái chăn bông thô màu xanh lên: "Nhóc con, tối hôm qua làm cái gì, lại nướng nữa không đuổi kịp ăn cơm."
"Dậy, dậy ngay đây." Cố Khanh Khanh nhanh chóng nhét tấm ảnh xuống dưới gối, ngáp một cái buồn ngủ: "Mẹ à, mẹ đi ra ngoài trước đi, con chuẩn bị rồi đến ngay."