Chương 20

Nữ Phụ Toàn Năng Bùng Nổ Chương Trình Giải Trí

Trường Lâm 14-04-2025 06:35:20

Điểm số của các khách mời lần lượt là: Sở Dịch Hủ năm điểm, nhận được hai mươi lăm tệ. Bạch Hạc bốn điểm, nhận được hai mươi tệ. Tiêu Văn năm điểm, nhận được hai mươi lăm tệ. Tạ Lăng mười điểm, nhận được năm mươi tệ. Dương Vân Khê vì không làm nhiệm vụ nên không có tiền lương. Đạo diễn Chu bảo nhân viên bê bữa tối đã chuẩn bị từ trước ra, một cơn gió thổi qua, mùi thơm lập tức bay về phía các khách mời, những vị khách mời đã đói bụng từ lâu không thể chờ được nữa liền tiến lên. Nhưng vừa thấy cảnh tượng trên bàn ăn, mặt họ lập tức tối sầm lại. Tạ Lăng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cháo trắng năm tệ, mì vằn thắn hai mươi tệ, bánh bao thịt bốn tệ một cái..." Bạch Hạc trợn tròn mắt, nhìn đạo diễn Chu như thể đang nhìn một tên gian thương: "Đạo diễn Chu, chú làm vậy chẳng phải quá đáng lắm sao! Chúng cháu đã nhịn đói cả buổi chiều rồi, ăn cơm tối mà cũng phải trả tiền nữa sao!" Sở Dịch Hủ cũng phản đối theo, anh ấy dọn dẹp cả buổi chiều, vậy mà chỉ được có năm điểm, đúng là quá đáng! Ban đầu còn định tối nay sẽ được ăn một bữa no nê, không ngờ bữa tối còn phải dùng tiền lương để mua, Sở Dịch Hủ nhìn hai mươi lăm tệ trong tay, cảm thấy xót xa. Tiêu Văn thì không cảm thấy lạ, trước đây cô ấy đã tìm hiểu về các show giải trí của đạo diễn Chu rồi, show của ông ấy đúng là hot thật đấy, nhưng cũng rất hay bóc lột khách mời, ví dụ như bây giờ chẳng hạn. Bận rộn cả buổi chiều, không những không được bao nhiêu tiền lương mà bữa tối còn phải bỏ tiền ra mua. Dương Vân Khê còn thảm hơn, cô ta trực tiếp bỏ nhiệm vụ cho nên một đồng cũng không có, bây giờ đến cơm tối cũng không mua nổi. Dương Vân Khê nhìn đạo diễn Chu với vẻ mặt đáng thương, nức nở nói: "Đạo diễn Chu, sao lúc trước chú không nói là bữa tối phải mua bằng tiền chứ. Cháu, bây giờ cháu không có một đồng nào, không mua nổi cơm tối đâu." Đạo diễn Chu đã nghĩ ra cách đối phó từ trước, ông ấy cười với Dương Vân Khê, nói: "Đương nhiên chúng tôi sẽ không để khách mời bị đói, nếu không đủ tiền thì có thể ghi nợ, rồi trừ vào tiền lương của lần sau." Chương trình mới chỉ bắt đầu mà đã nợ một khoản tiền lớn rồi. Dương Vân Khê không còn cách nào khác, chỉ đành ủy khuất đồng ý. Tạ Lăng cầm năm mươi tệ đi một vòng quanh bàn ăn. Đạo diễn Chu thấy ánh mắt cô cứ đảo qua đảo lại giữa thịt kho tàu và cá sốt chua ngọt, lén đến bên cạnh cô, dụ dỗ: "Món thịt kho tàu và cá sốt chua ngọt này là do đầu bếp khách sạn năm sao nấu đấy, chỉ có bốn mươi tệ thôi, rất rẻ, đảm bảo đáng đồng tiền bát gạo, thế nào, mua một phần đi." Nói xong, ánh mắt ông ấy bất giác nhìn về phía năm mươi tệ trong tay Tạ Lăng. Ông ấy cũng không ngờ bác Trương lại có ấn tượng tốt với Tạ Lăng như vậy, nếu không phải nhân viên liên tục nhấn mạnh điểm cao nhất chỉ có mười điểm thì bác Trương còn định cho cô một trăm điểm. Tạ Lăng cười như không cười nói với đạo diễn Chu: "Đạo diễn Chu, chú đang hét giá trên trời đấy à, thịt kho tàu và cá sốt chua ngọt mà tận bốn mươi tệ, đắt vậy cháu không mua nổi đâu, chú cứ giữ lại mà ăn đi." "Đừng mà, thịt kho tàu ngon lắm đấy, cô nhìn màu sắc này, nước sốt đậm đà này, còn cả mùi thơm nữa..." Đạo diễn Chu không bỏ cuộc, để dụ Tạ Lăng mua thịt kho tàu, ông ấy liên tục quạt về phía cô. Các khách mời khác ngửi thấy mùi thịt kho tàu, nước miếng chảy ròng ròng, nhưng Tạ Lăng vẫn không hề nao núng. Bạch Hạc nuốt nước miếng, không nhịn được đề nghị: "Hay là chúng ta góp tiền mua một phần thịt kho tàu đi, thơm quá, không nhịn được nữa!" Tiêu Văn và Sở Dịch Hủ cũng bị mùi thịt kho tàu hấp dẫn, nhưng Tiêu Văn lại muốn ăn cá sốt chua ngọt hơn, còn Sở Dịch Hủ thì ăn gì cũng được, ba người bàn bạc một hồi rồi quyết định oẳn tù tì, cuối cùng Bạch Hạc giành chiến thắng. Bạch Hạc và Sở Dịch Hủ mỗi người bỏ ra mười lăm tệ, Tiêu Văn bỏ ra mười tệ, ba người hợp sức mua thịt kho tàu. Dương Vân Khê cũng muốn tham gia cùng họ nhưng cô ta không có một đồng nào, chỉ đành yên lặng bưng bát cháo trắng mà cô ta đã ghi nợ... Cuối cùng cũng bán được thịt kho tàu rồi, đạo diễn Chu cảm thấy rất hài lòng, ông ấy cười tủm tỉm nhìn các khách mời. Lúc này ông ấy phát hiện thiếu mất một người, không thấy Tạ Lăng đâu, đạo diễn Chu nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng gọi trợ lý đến. "Tạ Lăng đâu rồi?" "Cô ấy vừa về rồi ạ." "Cái gì! Cô ấy không mua gì mà đã về rồi sao? Cô ấy không đói à?"