Dương Vân Khê khỏi phải nói khó chịu đến mức nào, nhưng cô ta không có năng lực làm ra một cánh tay robot.
Vì vậy, cô ta nhìn về phía đạo diễn Chu.
"Đạo diễn Chu, như vậy có phải là quá bất công với chúng tôi không?"
Tôn Miện trầm mặt nói: "Không có dụng cụ thì làm sao hái táo, chẳng lẽ muốn tôi trèo cây?"
Tôn đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng mất mặt như vậy, anh ta trừng mắt nhìn đạo diễn Chu, ý tứ rất rõ ràng, nếu bắt anh ta trèo cây, anh ta sẽ trở mặt.
Đạo diễn Chu trầm ngâm một chút, bảo nhân viên công tác lấy cho bọn họ hai cái sào hái quả cũ nát.
Còn về phần Tạ Lăng và những người khác, đạo diễn Chu lựa chọn mắt không thấy tim không đau.
Tốc độ hái táo của Tạ Lăng rất nhanh, chưa đến một tiếng đã hái được mười giỏ táo, ba người còn lại ít nhất cũng hái được năm giỏ.
Rất nhanh, Tạ Lăng đã hái hết táo chín xung quanh, cô vỗ tay, nhìn hơn mười giỏ táo dưới chân, hài lòng gật đầu: "Cũng gần đủ rồi."
Tạ Lăng lưu luyến nhìn cây táo, nhiều táo như vậy, tiếc là không thể ăn...
[Cười chết, tôi thấy rồi, Tạ Lăng thật sự rất muốn ăn táo. ]
[Khát khao của Tạ Lăng với táo sắp tràn ra khỏi mắt rồi kìa!]
[Đây chính là cái gọi là nhìn quả đỡ khát sao?]
[Tạ Lăng làm xong nhiệm vụ rồi mà còn không đi, cứ đi loanh quanh trong vườn táo, chẳng lẽ là muốn trộm táo? Cười chết, Tạ tiểu tam chưa từng được ăn đồ ngon sao, mấy quả táo mà cũng coi như bảo bối!]
[Táo thì làm sao? Tôi thích ăn táo đấy, táo trong vườn vừa to vừa đỏ, nhìn là biết ngon!]
[Thật đấy, táo ở thôn Vân Sơn trông ngon quá, có kênh mua không vậy?]
[@Đạo diễn Chu, muốn mua táo thôn Vân Sơn!]
Tạ Lăng thật sự rất thích vườn táo, tuy rằng không thể ăn, nhưng đi trong vườn táo cũng thấy rất hạnh phúc rồi.
Nhiệm vụ cũng gần xong, cô bắt đầu đi chậm lại, dạo chơi trong vườn táo, thỉnh thoảng còn dừng lại quan sát quả táo trên cây một cách tỉ mỉ.
Ống kính livestream chậm rãi di chuyển theo tầm mắt của cô, rất nhanh, từng quả táo đỏ mọng nước đã lọt vào ống kính.
Sự chú ý của khán giả bất tri bất giác chuyển từ người Tạ Lăng sang quả táo.
Có lẽ là bị khát khao trong mắt Tạ Lăng lây nhiễm, họ cảm thấy hình như táo ở thôn Vân Sơn thật sự rất ngon, vừa đỏ vừa to nhìn rất mọng nước.
Vì vậy, khán giả bắt đầu sôi nổi hỏi mua táo thôn Vân Sơn.
Tạ Lăng đi dạo hết một vòng trong vườn táo, đang định quay về thì nhìn thấy một bóng người đang loay hoay dưới gốc cây.
Dương Vân Khê vô cùng vất vả cầm sào hái quả, nửa ngày cũng không hái được quả táo nào, táo trong giỏ chưa được một nửa, trên mặt toàn là mồ hôi, trông thật sự rất chật vật.
Đột nhiên, cô ta nghe thấy một giọng nói phía sau.
"Cần giúp đỡ không?"
Là giọng của Tạ Lăng!
Dương Vân Khê lập tức quay đầu lại, Tạ Lăng đang dựa vào gốc cây sau lưng cô ta, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô ta.
Cô ta đã nhìn bao lâu rồi?
Dương Vân Khê hoảng hốt.
Xong rồi, Tạ Lăng chắc chắn đã thấy hết dáng vẻ chật vật vừa rồi của cô ta! Dương Vân Khê cảm thấy rất mất mặt, chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, ống kính livestream vẫn đang quay, cô ta phải bình tĩnh!
Dương Vân Khê điều chỉnh lại biểu cảm, đi về phía Tạ Lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay robot trên tay Tạ Lăng.
"Tạ Lăng, cô có thể cho tôi mượn cánh tay robot một chút không? Sào hái quả mà đạo diễn Chu đưa khó dùng quá, tôi chưa hái đầy một giỏ táo nữa."
Tạ Lăng giơ ngón trỏ lên, lắc lắc: "Không phải mượn đâu." Cô cười híp mắt nói: "Là cho thuê, mười tệ một lần."
Dương Vân Khê rất muốn từ chối, nhưng nghĩ đến cảnh chật vật lúc hái táo đã bị livestream hết rồi, cô ta không từ chối nổi.
Tạ Lăng hỏi: "Thế nào, muốn thuê không?"
"... Muốn." Dương Vân Khê hít sâu một hơi, đưa tiền thuê cho cô.
Cầm lấy tay robot, Dương Vân Khê phát hiện mình hoàn toàn không biết dùng.
Đang phân vân có nên để Tạ Lăng dạy mình hay không, Tạ Lăng đi đến phía sau cô ta, ấn một cái lên tay robot, tay robot xoẹt xoẹt dài ra.
Tạ Lăng lại gần cô ta, nhẹ giọng nói: "Đây là nút co duỗi, cái nút bên cạnh có thể để tay robot nắm lấy táo..."
Lúc này Tạ Lăng không làm khó cô ta, kiên nhẫn dạy cô ta một hồi lâu.
Dương Vân Khê rất nhanh đã học được cách sử dụng tay robot, chỉ chốc lát đã hái đầy nửa giỏ táo còn lại.
Tay robot thật sự quá hữu dụng, sao Tạ Lăng lại lợi hại như vậy, biết làm những thứ thế này, nhóm Bạch Hạc còn mỗi người một cái nữa chứ.
Dương Vân Khê không thể không thừa nhận, cô ta ghen tị.
Bây giờ nghĩ lại, Tạ Lăng cũng rất tốt, nếu không phải cô quá đẹp, mình cũng sẽ không nảy sinh địch ý với cô.