7 giờ 30 phút nhanh chóng đến, những vị khách khác vẫn biệt tăm.
Phòng livestream được mở, khán giả vừa vào phòng livestream đã thấy khách mời chia làm hai nhóm.
[Ê, khách mới đến rồi! Không ngờ lại là Tôn Miện a a a a a, anh ấy đẹp trai quá!]
[Đạo diễn Chu đỉnh thật, mời được cả cậu Tôn đây. ]
[Tôn Miện đúng là quý công tử trong giới showbiz. ]
[Wow, Khê Khê nhà chúng ta đang nói chuyện gì với Tôn Miện vậy, cười vui vẻ thế, trước đây họ quen nhau à?]
[Trông họ đẹp đôi quá!]
[Những vị khách khác đâu? Đến muộn à? Hình như đạo diễn Chu đang tức giận... ]
[Nhanh nhanh sang phòng bên cạnh xem, trời ơi, Tạ Lăng và mọi người sướng thật!]
[Cái gì cái gì? Tôi sang ngay!]
Đạo diễn Chu nhận được tin, những vị khách khác đều đang tụ tập cùng nhau, hình như đã quên mất việc tập trung.
Bây giờ phòng livestream đã mở, bảo nhân viên đi tìm người cũng không tiện lắm.
Đạo diễn Chu trực tiếp dẫn người đến tiểu viện của Tạ Lăng, vừa đến cổng sân đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
"Ực." Mọi người không nhịn được nuốt nước miếng.
Đẩy cửa ra, mọi người thấy Tạ Lăng và những người khác đang ngồi quây quần ăn uống rất vui vẻ.
Tạ Lăng nhìn thấy đạo diễn Chu và mọi người, lắc lắc chiếc đùi gà trong tay: "Đạo diễn Chu đến rồi, có muốn ăn chút không..."
Tạ Lăng chỉ vào bát, một con gà đã bị bọn họ ăn gần hết, chỉ còn lại vài cái xương, Tạ Lăng nhún vai: "Xin lỗi nhé, mọi người đến muộn quá, hết sạch rồi."
Bạch Hạc nhìn thấy đạo diễn Chu và mọi người, đột nhiên nhớ ra hình như mình quên nói với Tạ Lăng và những người khác tập trung lúc 7 giờ 30 phút.
Đều tại gà rừng quá ngon!
Tối qua Dương Vân Khê chỉ uống một bát cháo, không ngờ họ lại trốn ở đây ăn gà, hơn nữa còn không cho cô ta tham gia.
Trong lòng cô ta cảm thấy rất ấm ức, bĩu môi nói: "Tạ Lăng giỏi thật đấy, sáng sớm đã có gà ăn, không giống tôi còn phải làm nhiệm vụ."
Sở Dịch Hủ trợn mắt, đáp trả: "Gà của bọn tôi tự bắt đấy, liên quan gì đến cô?"
Khán giả trong phòng livestream nghe nói con gà này là do chính họ bắt được, tò mò không thôi.
[Cái gì, anh nhà biết bắt gà nữa hả, giỏi quá!]
[A a a, muốn biết đã xảy ra chuyện gì quá. ]
[Đáng ghét, sao không livestream 24/24, đạo diễn Chu ơi cho chúng tôi cơ hội tiêu tiền đi!]
[Sở Dịch Hủ mất lịch sự quá, sao lại nói chuyện với Khê Khê như vậy!]
[Rõ ràng là Dương Vân Khê tự kiếm chuyện mà!]
[Nghe nói con gà rừng này là do Tạ Lăng và Sở Dịch Hủ tối qua lên núi đào bẫy bắt được, chẳng liên quan gì đến Dương Vân Khê cả, Dương Vân Khê giả nai quá thể. ]
Đạo diễn Chu vốn định để họ làm nhiệm vụ chọn bữa sáng, kết quả Tạ Lăng và những người khác đã ăn xong rồi, ông ấy đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dương Vân Khê và Tôn Miện nhanh chóng ăn xong bữa sáng.
Đạo diễn Chu dẫn các khách mời đến địa điểm làm nhiệm vụ.
Xung quanh thôn Vân Sơn là những cánh đồng lúa rộng lớn, nhìn xa xa chỉ thấy toàn một màu xanh mướt của lúa, lúc này đang là mùa cấy lúa.
Tối qua trời mưa nhỏ, đường ở thôn Vân Sơn hơi khó đi, Bạch Hạc và Tiêu Văn suýt nữa thì ngã, may mà Tạ Lăng đỡ họ kịp thời.
Cô dứt khoát nắm tay Tiêu Văn, dẫn cô ấy đi.
Tạ Lăng không hề bị những con đường lầy lội cản trở bước chân, đi trên ruộng như đi trên đất bằng.
Rất nhanh, họ đã đến một thửa ruộng chưa cấy lúa.
Các vị khách có một dự cảm chẳng lành.
Sở Dịch Hủ hỏi: "Đạo diễn Chu, nhiệm vụ của chúng ta là gì?"
Đạo diễn Chu hắng giọng, đắc ý nói: "Bây giờ ở thành phố rất khó nhìn thấy nhiều ruộng như vậy, chúng ta đã đến thôn Vân Sơn rồi, đương nhiên phải trải nghiệm sự vất vả của người nông dân, vì vậy nhiệm vụ hôm nay của các bạn là cấy lúa."
"Thửa ruộng này là của người dân trong thôn cho các bạn mượn để luyện tập, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mỗi người sẽ được nhận hai mươi tệ tiền công."
Tôn Miện nghe nói bắt anh ta làm ruộng, như sét đánh ngang tai: "Đạo diễn Chu, chúng ta đến đây du lịch mà, sao lại phải làm ruộng? Bẩn quá."
Đạo diễn Chu thản nhiên nói: "Đây là để các bạn trải nghiệm cuộc sống, thời gian không còn sớm nữa, các bạn mau bắt đầu làm nhiệm vụ đi."
Mặt Tôn Miện lập tức đen xì.
Những vị khách khác nhìn thửa ruộng rộng lớn, lập tức ngẩn người.
Tuy họ không phải là cậu ấm cô chiêu như Tôn Miện, nhưng cũng được sống trong nhung lụa từ nhỏ, chưa từng phải làm ruộng.
Quan trọng nhất là, họ hoàn toàn không biết cấy lúa.
Bạch Hạc và những người khác nhìn nhau.
"Làm sao bây giờ?"
Bạch Hạc hỏi Sở Dịch Hủ: "Cậu biết cấy lúa không?"
Sở Dịch Hủ lắc đầu: "Sao tôi biết, từ nhỏ đến lớn chưa thấy ruộng bao giờ."