Chương 23

Nữ Phụ Toàn Năng Bùng Nổ Chương Trình Giải Trí

Trường Lâm 14-04-2025 06:35:20

Tạ Lăng thay một bộ đồ thể thao, chuẩn bị chạy bộ quanh thôn Vân Sơn, người quay phim nghe động tĩnh bên ngoài, buồn ngủ mơ màng ghé sát vào cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy Tạ Lăng chuẩn bị ra ngoài, cơn buồn ngủ của anh ta lập tức biến mất. Anh ta vội vàng đứng dậy, hô: "Cô Tạ đợi tôi với!" Tạ Lăng dừng lại, đứng ở ngoài phòng chờ người quay phim. Tối hôm qua thôn Vân Sơn có một trận mưa nhỏ, mặt đất còn hơi ẩm ướt, nhưng không khí lại đặc biệt trong lành, Tạ Lăng hít sâu một hơi, không khí trong lành trong nháy mắt tràn vào phế phủ, vô cùng dễ chịu. Năm phút sau, người quay phim cầm máy quay chạy ra, thấy Tạ Lăng còn ở bên ngoài chờ mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Phù, may mà đuổi kịp. Người quay phim nghi ngờ: "Sao cô Tạ dậy sớm vậy?" Tạ Lăng: "Tập thể dục buổi sáng." Cô nhìn người quay phim một cái: "Chuẩn bị xong chưa?" Chuẩn bị gì? Người quay phim còn chưa kịp phản ứng, Tạ Lăng sải đôi chân dài, trong nháy mắt đã lao ra ngoài. Tốc độ của cô rất nhanh, bóng dáng mạnh mẽ giống như báo săn chạy trên hoang mạc, nhanh đến mức gần như khiến người ta không thể nắm bắt được. Người quay phim sửng sốt, vội vàng mang theo máy quay đuổi theo. Tạ Lăng chạy đến chân núi mà tối hôm qua đã đi qua, dừng lại chờ đợi. Người quay phim chậm chạp đến muộn, Tạ Lăng đưa tay về phía anh ta, người quay phim thở hổn hển không hiểu gì nhìn cô. Tạ Lăng: "Tôi muốn lên núi, anh cầm máy quay không theo kịp tôi, thôi thì để tôi tự quay, anh ở dưới chân núi chờ tôi nhé." Người quay phim nghĩ đến nỗi sợ hãi khi bị Tạ Lăng bỏ xa, lập tức đưa máy quay cho cô: "Cô Tạ, thể lực của cô tốt thật, vậy phiền cô rồi, tôi thật sự không leo nổi nữa." Tạ Lăng nhận lấy máy quay, đi lên núi, đường núi gập ghềnh, nhưng cô lại như đi trên đất bằng, trong nháy mắt đã biến mất giữa rừng cây. Không cần phải suy nghĩ đợi chờ người quay phim nên tốc độ của Tạ Lăng còn nhanh hơn lúc chạy bộ, tay cầm máy quay rất vững, hình ảnh quay được còn ổn định hơn cả người quay phim chuyên nghiệp. Tạ Lăng rất nhanh đã tìm được nơi đặt bẫy tối hôm qua, quả nhiên bên trong có một con gà rừng. Con gà rừng vừa nghe thấy động tĩnh, lập tức kêu "cục tác cục tác", Tạ Lăng nhảy xuống từ bẫy, tát ngất con gà rừng. Bắt được gà rừng, Tạ Lăng quay về. Người quay phim ngồi dưới chân núi nghỉ ngơi, thấy cô trở về, lập tức đứng dậy, vừa định nói chuyện thì thấy trong tay Tạ Lăng đang cầm một con gà rừng. Người quay phim tròn mắt: "Bắt được gà rừng thật hả." Tạ Lăng tập thể dục xong, lúc trở lại tiểu viện thì trời đã sáng. * Bên kia, Sở Dịch Hủ vẫn canh cánh trong lòng cái bẫy mà họ đã đào tối qua, cố ý dậy thật sớm, chuẩn bị lên núi xem có bắt được con mồi nào không. Vốn định rủ Tạ Lăng đi cùng, nhưng nghĩ đến có thể cô vẫn còn đang ngủ nên không gọi cô. Anh ấy và người quay phim khệ nệ leo lên núi, vất vả lắm mới tìm được cái bẫy đã đào tối hôm qua, bên trong trống không. Sở Dịch Hủ: "Gà của tôi đâu, con gà rừng to đùng của tôi đâu? Sao chẳng bắt được gì cả, không khoa học!" Nếu không phải người quay phim ngăn cản, anh ấy suýt chút nữa đã nhảy xuống tìm con mồi. Sở Dịch Hủ thất vọng vô cùng, lúc xuống núi còn bị ngã, mông dính bùn. Người quay phim cần mẫn ghi lại tất cả, nín cười đến mức vô cùng vất vả. Sở Dịch Hủ đi đến trước nhà Tạ Lăng, vừa định nói cho cô biết tin buồn là bọn họ không bắt được gà rừng, thì đột nhiên nghe thấy trong sân truyền đến tiếng gà gáy. Sở Dịch Hủ: "!!" Vừa đẩy cửa ra đã thấy Tạ Lăng tay cầm dao, đang làm thịt gà. Tạ Lăng một tay giữ chặt gà, một tay vẫy chào anh ấy: "Anh đến rồi, tôi còn đang định lát nữa đi tìm anh đây." Sở Dịch Hủ choáng váng nhìn cô và con gà béo: "Con gà này..." "Bắt được trong bẫy hôm qua đấy, sáng nay tôi tập thể dục tiện thể mang về luôn, lát nữa gọi Bạch Hạc và mọi người cùng ăn gà nhé." Tâm trạng Sở Dịch Hủ lên xuống thất thường, cảm động suýt khóc, con gà của anh ấy đã thất lạc rồi lại tìm về! Bên kia, vị khách mới đã đến thôn Vân Sơn. Đạo diễn Chu bảo nhân viên thông báo cho khách mời tập trung lúc 7 giờ 30 phút. Dương Vân Khê vì mái nhà bị dột, sáng sớm lạnh quá nên thức giấc. Nhân viên nhắc nhở cô ta có thể nhận nhiệm vụ sửa mái nhà, không còn cách nào khác, cô ta đành phải đi mượn thang, bắt đầu sửa mái. Khi đến điểm tập trung, Dương Vân Khê trông rất chật vật, nhưng cô ta nhanh chóng phát hiện ra vị khách mới, không ngờ lại là Tôn Miện, phú nhị đại nổi tiếng trong giới showbiz, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai. Dương Vân Khê lập tức đổi mục tiêu, trò chuyện với Tôn Miện, hai người nhanh chóng làm quen với nhau.