Chương 20: Người thắng là người ra giá cao nhất !

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:04:08

Mình bán ô mai với giá 40 tệ một cân cho Bạch Quả Viên, nhưng Bạch Quả Viên sau một đợt tiếp thị, qua tay bán với giá cao hơn nhiều! Còn mình không hề được trích chút phần trăm nào! Có thể... Nếu như mình dùng phương thức đấu giá thì sao? Ai trả giá cao thì được! Vậy chẳng phải mình kiếm được càng nhiều sao? Lâm Phong nghĩ tới đây, trong đầu cũng dần hiện ra một kế hoạch sơ bộ. Đầu tiên anh đi đến cửa hàng chuyên bán thức ăn cho cá, mua thức ăn chuyên dành cho cá chép. Sau đó anh đi mua đồ ăn rồi mới vội vã trở về nhà. Anh truy cập vào Bilibili, đây là trang web có hàng triệu người theo dõi. Nếu muốn tăng cao tính phổ biến cũng như giá trị của sản phẩm thì không thể thiếu đi một đợt quảng bá. Tự mình livestream là không khả thi, bởi vì anh không thể để lộ mẫu ruộng của mình được. Như vậy thì chỉ có một cách khác, đó là tìm một người sáng tạo nội dung, để họ làm một bài marketing cho sản phẩm. Sau đó chính mình quảng cáo chiêu hàng, như vậy thì có thể giúp cho sản phẩm của mình nổi tiếng nhanh chóng. Nghĩ tới liền làm! Lâm Phong nhanh chóng mở ứng dụng Bilibili lên, tìm kiếm một vài video có số lượt xem cao nhất, cuối cùng tập trung xem loạt video của Kính Hãn Thanh. Hiếu kỳ, thử những điều mới mẻ, ở trên Bilibili có rất nhiều fan hâm mộ, y là một uploader siêu nổi. Bên trên cũng đính kèm thông tin liên hệ công việc với y, Lâm Phong suy tư, dựa theo địa chỉ trên đó gửi qua một email, kèm theo một tấm ảnh chụp quả anh đào của mình. Sau khi làm xong tất cả, Lâm Phong về nhà trên chiếc xe điện ba bánh của mình. Nhưng vừa đến cửa nhà thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm hút thuốc lá ở phía trước. Lâm Phong híp mắt, có chút chần chừ. Người đàn ông này... Không phải đang theo dõi đó chứ? Dù sao an ninh của khu vực này rất khác với những khu dân cư cao cấp kia, rất nhiều tội phạm lưu lạc thích lượn lờ quanh đây. Lâm Phong nheo mắt lại, nhìn về phía hành lang xem có vật gì cầm tiện tay hay không. Người kia hút xong điếu thuốc, ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lâm Phong liền lên tiếng. "Cho hỏi, cậu có biết chủ nhà này đi đâu rồi không? Cậu là hàng xóm nhà này hả?" Chủ nhà này? Không phải là mình hay sao? Lâm Phong kỳ quái nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên này, hình như mình đâu có quen biết y đâu nhỉ? "Là tôi đây, anh có việc gì không?" Đôi mắt của người kia sáng rực lên khi nghe thấy chính là Lâm Phong! "Là như này, tôi là giám sát của Auk Air Conditioner, là người chịu trách nhiệm về mảng bán hàng. Không phải hôm qua cậu đã đưa anh đào cho mấy thằng cu lắp đặt bên chúng tôi hay sao? Chúng nó đưa cho tôi 2 quả, anh đào đó ăn rất ngon! Con gái tôi rất thích, mà cô bé chuẩn bị thi vào đại học, cho nên..." Người đàn ông trung niên xoa tay vô cùng ngại ngùng. Nếu người muốn là mình thì coi như thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là đứa con gái của mình! Mà còn chưa đầy một tháng nữa là phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, bạc đãi ai chứ sao có thể bạc đãi cô nãi nãi này được a! Y nói xong liền vội vàng móc thẻ công tác đưa cho Lâm Phong. Lâm Phong tò mò nhìn xem, chợt lông mày nhảy dựng lên! Thật đúng là! "Vậy thì vào đây." Lâm Phong mở cửa, người đàn ông cũng đi theo vào. Y bình tĩnh nhìn thoáng qua gia cảnh của Lâm Phong, những người lao động bình thường, thậm chí còn không bằng một nửa nhà của chính mình, bỗng trong lòng hơi chút cảm động. Lâm Phong không để ý, anh quay sang nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Tôi vừa hái mấy quả anh đào để trong phòng con gái, phòng cô bé có máy điều hòa, giữ được độ tươi ngon hơn, cũng sẽ không bị hư. Anh đứng đây chờ tôi một lát, tôi sẽ trở ra ngay." Lâm Phong vừa nói vừa mở cửa, bước vào phòng Thiến Thiến. Sau khi đi vào, hắn cảnh giác đóng kín cửa phòng. Dù sao giờ là lắc mình tiến vào không gian hái quả anh đào, nếu bị người khác nhìn thấy, không chừng sẽ bị coi là yêu quái! Lâm Phong tìm một cái bao ni lông, bước vào không gian và hái một túi đầy anh đào. Không phải là anh làm từ thiện, nhưng với tư cách là một người cha, anh có thể hiểu được tấm lòng người trung niên dành cho con gái mình. Lâm Phong đi ra, đưa anh đào cho y. Cái túi nặng trịch, chắc phải bảy tám cân! Người trung niên cảm kích đến mức móc từ trong túi ra một xấp nhân dân tệ dày cộp đưa cho Lâm Phong, hào hứng nói: "Tôi không biết cậu muốn bán số anh đào này với giá bao nhiêu một cân, nhưng tôi nghĩ nó hẳn không rẻ! Đây là 3000 nhân dân tệ! Là tiền anh đào của tôi!" Lâm Phong vội vàng từ chối, nhưng người trung niên trước mặt cực kỳ kiên quyết nhét tiền vào tay anh. "Được rồi! Không tranh cãi chuyện này nữa! Khi nào còn có lần sau thì cậu giảm giá cho tôi!" Dứt lời, y bỏ đi cùng với một túi đầy anh đào. Lâm Phong cất tiền đi, sau đó đóng cửa lại, vừa mở điện thoại lên thì đã thấy tin nhắn từ Studio của Kính Hãn Thanh. Nội dung là anh ta có thể nhận quảng cáo, nhưng giá là 5 vạn nhân dân tệ, hơn nữa còn phải tự chịu chi phí. Lâm Phong líu lưỡi. Phí quảng cáo hiện nay thực sự rất đắt. Nhưng anh cũng biết đây thực sự là giá trên thị trường! Anh gửi lại một email, phút chốc bên kia đã hồi đáp lại một số điện thoại di động. Lâm Phong gọi điện thoại tới, hẹn thời gian là ngày mai. Nhìn thời gian, đã đến giờ phải đi đón Thiến Thiến. Hôm nay thời tiết hơi nóng, anh tìm bình nước của Thiến Thiến, rót đầy linh tuyền. Sau đó anh đội mũ lưỡi trai lên, chiếc mũ rơm nhỏ của Thiến Thiến cũng đội lên rồi mới đi ra ngoài. 5 giờ ở Thượng Hải, mặt trời vẫn chưa lặn. Đường phố đông đúc xe cộ, cái nóng như muốn bốc hơi, cực kỳ nóng. May là Lâm Phong đổ đầy cho mình một bình linh tuyền, vừa chạy xe ba gác vừa uống. Chỉ chốc lát sau, nước linh tuyền đã vơi đi một nửa, nhưng xe ba gác chỉ có một cái quạt trần nhỏ, máy điều hòa cũng không có, vẫn là rất nóng. Nửa giờ sau, Lâm Phong cuối cùng cũng đến nhà trẻ của Thiến Thiến. Anh mặc chiếc áo tay lỡ ướt dính trên người, mũ lưỡi trai cũng thấm ra một vòng mồ hôi, làm cho tóc bị siết cho ra dấu. "Chậc chậc, hôm nay thật là nóng!" Anh chép miệng, cầm bình nước của Thiến Thiến nhảy xuống xe. Từ xa, anh đã nhìn thấy Thiến Thiến mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, đang mỉm cười và vẫy tay gọi anh. "Ba ba, Thiến Thiến ở đây!" Cô bé hướng về phía Lâm Phong hô hào, cặp chân nhỏ ngắn nhảy lên bịch bịch. Nếu không phải cô giáo Lệ Lệ vẫn ra hiệu mọi người yên lặng, đoán chừng cô bé sẽ ngay lập tức lao về phía ba mình! "Thiến Thiến có ngoan ngoãn nghe lời không?" Lâm Phong bước đến cửa nhà trẻ, nhìn Thiến Thiến cười nói. Cái đầu nhỏ của Thiến Thiến gật như gà mổ thúc, cô bé kéo tay cô giáo Lệ Lệ, làm nũng nói: "Cô giáo Lệ Lệ, cô giáo Lệ Lệ, Thiến Thiến có nghe lời không?" Cô giáo Lệ Lệ bất lực mỉm cười, vuốt ve mái tóc xù của Thiến Thiến, gật đầu nói: "Tất nhiên rồi! Thiến Thiến ngoan ngoãn và thông minh nhất!" Trong lòng Lâm Phong cũng ấm áp. Dù không biết mẹ của đứa nhỏ này là ai, nhưng có thể chắc chắn là gien tốt. Anh học không giỏi, chứ càng đừng nói tới mấy sở trường khác như vẽ tranh... Thiến Thiến không kịp đợi mà nhào vào lồng ngực Lâm Phong, anh bế cô bé lên, nói với cô giáo Lệ Lệ: "Cô giáo Lệ Lệ, cô có đề cử nào về lớp năng khiếu vẽ tranh cho Thiến Thiến không? Bé rất thích vẽ tranh, ở nhà rảnh rỗi là vẽ, nhưng tôi lại không hiểu gì cả, với lại cũng không muốn làm lãng phí tài năng của con bé."