Chương 41: Tấm chiếu mới

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:05:13

Huống hồ công việc kinh doanh đang khấm khá, người nào người nấy cũng đang săn đón những "chú cừu béo" để làm thịt, ai rảnh mà đi quan tâm chăm sóc Lâm Phong? Bản thân Lâm Phong không cảm thấy xấu hổ, xách túi nilon đi vào, nhìn quanh một vòng, nhận thấy có một nhân viên vừa giao dịch xong, cười tít hết cả mắt lại. Anh bước tới, chào hỏi rất lịch sự: "Xin chào, tôi muốn bán chút đồ, quản lý bên mình có ở đây không vậy?" Nhân viên được anh chào hỏi ngay hiện tại đang rất cao hứng ! Với giao dịch vừa rồi, cô ấy có thể nhận được tới 500 tệ tiền hoa hồng! Chỉ cần vài đơn hàng như thế này là cô ấy đã kiếm được rất nhiều tiền! Đang chắc mẩm trong đầu như vậy, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mang theo dò hỏi. Cô ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt là quần áo của Lâm Phong. Áo ngắn tay hiệu Kuaiyu - Fast fish, là hàng giảm giá 15 tệ một chiếc. Cô cúi đầu xuống, giả vờ như không nghe thấy gì, mãi cho đến khi một giọng nói ngang tàng ngạo nghễ khác thu hấp cô. "Người đẹp, vật này, lấy ra cho tôi xem chút nào!" Chỉ cần dựa vào giọng nói, cô nàng lập tức đưa ra phán đoán đây sẽ là một đơn hàng lớn! Gần như ngay lập tức, một nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt đang cúi đầu, vừa ngẩng đầu lên một cái trái tim cô tức khắc loạn nhịp. Vị khách này mặc trên một chiếc áo sơ mi ngắn tay hiệu LV, trên lưng đeo thắt lưng Gucci, dưới chân đi một đôi AJ mới phát hành, bên hông đeo một chiếc túi, trên cổ đeo dây chuyền vàng cỡ lớn, còn cổ tay thì là đồng hồ Rolex. Này nhìn cái biết ngay là nhà giàu rồi! "Chào quý khách, quý khách vừa ý cái nào, để tôi lấy ra cho quý khách xem thử ạ?" Cô tươi cười nói. "Cái này, cái này, cái này, lấy hết ra cho tôi, có thứ ngoạn ý gì hay mang ra đây để tôi xem một chút! Mấy cái đường nét hoa văn này, cô nói cho tôi nghe coi có đáng giá bằng Rolex trên tay tôi không?" Độ khoe khoang của tên này khó ai mà sánh kịp. Lâm Phong nghe vậy thì thấy không thoải mái, còn trên mặt cô nhân viên kia lại lộ ra tươi cười như hoa, bàn tay nhanh chóng lấy đồ đưa cho người đàn ông trung niên kia xem xét. Thứ người đàn ông đó vừa ý là mấy chuỗi vòng tay làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam, Lâm Phong nhìn lướt qua các mẫu, ước chừng chỉ hơn 6000 tệ. Nhưng giá ghi trên tấm biển kia, về cơ bản đều toàn tiền triệu. Cô nhân viên lập tức mỉm cười, nói: "Cái đó khẳng định không thể bằng Rolex của anh được, nhưng thưa anh, loại gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam này được ví nhưng vàng trong gỗ, không ít nhà sưu tập đều mua về, dù chỉ đặt ở trong nhà thì giá trị của chúng vẫn tăng lên! Tương lai anh có thể tặng vòng tay này lại cho con cái trong nhà, cho thế hệ đời sau của mình, như vậy chẳng phải càng ý nghĩa hơn sao ạ!" Cô nhân viên trẻ tuổi tán khách rất tài, nói đến nỗi làm người đàn ông trung niên kia mở cờ trong bụng. Chỉ là người ta cũng không ngốc, thật sự có thể kinh doanh ra được cơ nghiệp như này rồi, thì sao có thể không nghe ra được đâu là lời nịnh nọt đâu là lời chân thành được? Người đàn ông trung niên chỉ cười, tiếp tục ngắm nghía. Lâm Phong cau mày, đưa mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng đành lên tiếng: "Cô ơi, tôi nghĩ theo trình tự xếp hàng, thì hẳn phải là đến lượt tôi trước chứ?" Trong ngữ khí của anh có chút không hài lòng. Sau khi Lâm Phong nói lời này, nhân viên bán hàng không thể bỏ qua Lâm Phong được nữa. Cô nàng tỏ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Tìm quản lý của chúng tôi có chuyện gì? Quản lý của chúng tôi không dễ gặp đâu!" Nói thì nói như thế. Chứ thực tế là do cô nàng đang thiếu kiên nhẫn. Văn Ngoạn Hiên lúc nào cũng có một quản lý ở tiền sảnh. Chỉ là hiện tại vừa vặn ở đằng sau có việc, nhưng trước khi đi vẫn cẩn thận dặn dò, nếu có người tới tìm nhất định phải tới thông báo cho ông ấy biết. Nhân viên bán hàng thấy quần áo Lâm Phong rách nát, đã vậy lại còn mang theo một bọc nilon, còn tưởng rằng là cầm đồ loạn thất bát tao gì lại đây bán. Cho nên chỉ muốn nhanh chóng đuổi đi. Hôm nay việc kinh doanh trong cửa hàng đang tốt, cô không muốn tự làm khó mình! Lâm Phong thấy vậy, rốt cuộc cũng trầm mặt xuống. Đây không phải là lần đầu tiên anh đến Văn Ngoạn Hiên, lần trước anh tới, quản lý tiền sảnh rất nhiệt tình, thậm chí còn nhắn nhủ anh lần sau nhất định phải ghé lại đây tiếp. Chỉ là lần này Lâm Phong cần bán đồ nhanh bởi Thiến Thiến và Hoàng nãi nãi đang đợi anh! Ai có thể nghĩ tới chuyện Văn Ngoạn Hiên này lại hợm hĩnh như vậy! "Được rồi! Đã như vậy thì đừng có trách tôi đi tìm quản lý tiền sảnh của cô!" Lâm Phong trầm mặt, trực tiếp đi tới chỗ nhân viên phía trước của Văn Ngạn Hiên, lấy được số điện thoại của quản lý. Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số, điện thoại tít tít hai tiếng quản lý nhấc máy. Kể lại hết toàn bộ sự tình, quản lý tiền sảnh biểu thị chính mình lập tức tới ngay, lúc này Lâm Phong mới cúp điện thoại. Những người xung quanh đều bị động tĩnh của nơi này hấp dẫn lại, hiếu kỳ xúm lại theo dõi. Nhân viên bán hàng kia chỉ khoanh tay cười, một mặt xem thường nhìn Lâm Phong. Coi như gọi được quản lý tiền sảnh tới đây thì thế nào? Người này cả người nghèo túng, cô không tìm quản lý tiền sảnh thật sự có thể chiếu cố anh ta! Người đàn ông trung niên cũng chống nạnh, ôm mỹ nữ vào lòng, nhìn Lâm Phong cười nói: "Người anh em, làm người nhiệt huyết nghe lời cấp trên thì tốt đấy, nhưng hiện thực xã hội này là như vậy, đúng là một tấm chiếu mới!" Người đàn ông trung niên nói với nụ cười trên môi, như thể ông ta đã từng trải qua như vậy. Chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Phong giống như ánh mắt nhìn con giun cái kiến cùng một tia cười nhạo. Khiến Lâm Phong cảm thấy khó chịu. Anh cau mày, sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng nói: "Làm người không có nhiệt huyết thì có khác gì bọn con sâu cái kiến? Còn có, đừng cho rằng ông lớn tuổi hơn tôi thì có thể tùy ý dạy tôi làm người, hiện thực thế nào, tuổi tác ra sao, cũng không liên quan gì đến ông cả." Anh nói năng khí phách, thái độ khiêm tốn đúng mực. Anh thấy chuyện mình mặc trên người bộ quần áo mười tệ không có gì là sai cả. Lùi lại vạn bước, có thể giá trị hiện tại của anh thật sự không bằng được với người đàn ông trung niên này. Nhưng Lâm Phong tin rằng, với không gian huyền diệu mà anh đang sở hữu, theo thời gian nhất định sẽ giúp anh vượt qua được ông ta! Khuôn mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên xấu xí. Thằng ranh con này, thật là cho mặt mũi mà không cần! Bao nhiêu người còn muốn ông ta chỉ điểm cho vài câu? Mỹ nữ bên cạnh ông ta rốt cuộc không nhịn được, hếch mặt khinh thường nói: "Đó là lý do tại sao anh chỉ có thể mặc trên người quần áo với giá mười tệ một cái!" Cô nàng chế nhạo, dựa đầu vào người đàn ông trung niên, đưa mắt nhìn chiếc Rolex trên tay người đàn ông trung niên, rất tự hào nói: "Cậu có biết đồng hồ này của anh ấy bao nhiêu không? Rolex Water Ghost! Mười vạn! Cậu phải tiết kiệm bao nhiêu năm mới có thể mua nổi? Người ta có ý tốt chỉ bảo cậu, thì cậu cố mà nghe, biết lời nói của anh ấy đáng giá bao nhiêu không? Biết bao nhiêu người muốn nghe mà còn không được nghe đấy!" Người xung quanh nghe thấy chiếc Rolex có giá mười vạn, tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ lẫn ghen tị! Đây nhất định là một doanh nhân thành công! Cảm nhận được ánh nhìn của những người xung quanh, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn. Ông ta khinh bỉ nhìn Lâm Phong, lười biếng nói: "Đợi lát nữa quản lý tiền sảnh đến, cậu sẽ biết được khác biệt chân chính là thế nào, tôi nghĩ cậu sẽ cảm thấy hối tiếc vì không nghe lời tôi đấy." Lâm Phong cũng lười tranh luận với người này, yên lặng chờ quản lý tới. Một lúc sau, quản lý tiền sảnh đến. Ông ấy cũng là một người đàn ông trung niên, mặc đồng phục của Văn Ngoạn Hiên, là một người tỉ mỉ, từ xa nhìn thấy đám đông, lập tức nhận ra được chỗ này chắc chắn xảy ra vấn đề.