Chương 36: Mua hạt giống nho mẫu đơn Nhật

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:04:58

Trông rất khả quan. Lâm Phong cầm theo mấy cái giỏ đã mua từ trước bên người rồi cứ thế trèo lên cây hái. Những giỏ anh đào được hái và đặt ngay ngắn trên mặt đất, bên trên anh đào có một lớp nước linh tuyền bao quanh giữ cho anh đào lúc nào cũng luôn tươi mới. Cuối cùng sau khi hái hết mấy quả anh đào, Lâm Phong rời khỏi không gian, phát hiện thời gian trong thế giới thực mới chỉ trôi qua nửa giờ đồng hồ. Thấy còn sớm, anh quyết định đi mua một ít hạt giống để trồng vào khoảng đất trống trong không gian! Lin Feng khởi động con xế Ngũ linh, nhanh chóng lái xe đi đến cửa hàng hạt giống gần nhất. Cửa hàng hạt giống số một Thừa Phong. Nhìn biển hiệu, Lâm Phong bước vào. Chủ cửa hàng là một người phụ nữ luống tuổi, thấy Lâm Phong đi vào, tức khắc treo trên môi nụ cười chào hỏi: "Xin chào, cháu muốn mua gì?" Lâm Phong nói: "Ở đây có hạt giống nho không cô? Giống mẫu đơn Nhật, loại tốt nhất ấy ạ?" Giống nho mẫu đơn này đang là dòng nho cao cấp, được ưa chuộng nhất trong giới nho hiện nay. Điểm nổi bật nhất của dòng nho này là quả to vỏ xanh, ăn giòn, ngọt đậm và thơm mùi sữa, khiến cho người ăn muốn ngừng mà không được. Giá cả thì khỏi phải bàn, đắt cắt cổ, tại Nhật Bản có chùm còn được rao bán với giá trên trời, lên tới cả tiền triệu. Đương nhiên, tất cả chỉ là đài báo đưa tin rùm beng lên thôi, chứ nào có ai trả một cái giá lớn như vậy chỉ để mua một chùm nho. Thế nhưng điều này cũng chứng tỏ một điều, giá trị của giống nho mẫu đơn này tuyệt đối là cao cấp nhất! Bà chủ ngạc nhiên, dường như không ngờ được rằng thanh niên trước mặt này lại muốn mua hạt giống nho mẫu đơn. "Lần đầu trồng nho mẫu đơn?" Bà hỏi. Lâm Phong ngẫm nghĩ, trường hợp của anh cũng coi như là lần đầu đi, cho nên lập tức gật đầu: "Vâng ạ, cháu nghe nói loại này tốt, nên định trồng thử xem thế nào." "Anh bạn trẻ này, cháu phải biết giống mẫu đơn Nhật này cực kỳ khó trồng! Tuy rằng thị trường năm nay rất tốt, nhưng tới khi thu hoạch, số lượng cũng chẳng được là bao, cháu tham khảo thị trường hoa quả sẽ thấy, hầu như chỉ có mấy nhãn hiệu là có hàng thôi, cho nên cháu mà muốn trồng loại quả này sẽ khó khăn đấy!" Người có tuổi khó tránh khỏi việc nhiều lời, đặc biệt nhìn cậu thanh niên trước mặt này, ăn mặc thì bình thường, dưới chân đi đôi giày mấy chục tệ, đã thế lại còn là lần đầu tiên trồng thử. Giống nho mẫu đơn này không ngon ăn vậy đâu! "Hay là như này, cháu mua giống nho Kyoho về trồng trước, giống này tốt, sản lượng lại cao, dễ dàng ổn định, chờ sau khi tích lũy được kinh nghiệm hẵng thử trồng mẫu đơn Nhật, không lỗ đâu! Lâm Phong dở khóc dở cười. Là sợ anh sẽ thất bại đây mà! Trong lòng cảm thấy ấm áp, thế nhưng Lâm Phong vẫn lắc đầu từ chối. "Dạ không sao đâu ạ, cháu có thầy giáo tận tay chỉ điểm cách trồng, không thể sai được!" Lâm Phong cười nói. Bà chủ bật cười khi thấy Lâm Phong đảm bảo có thầy chỉ dạy. "Được rồi, để cô lấy cho cháu!" Nói xong, bà đứng dậy đi lấy hạt giống mẫu đơn Nhật. Một gói có giá tám mươi nhân dân tệ, giá rất cao. "Một gói tám mươi, cháu muốn bao nhiêu gói?" Bà chủ vừa hỏi vừa lấy túi nilon đỏ đặt gói hạt giống vào trong cho Lâm Phong. "Cho cháu ba gói, để cháu trồng thử trước đã ạ." Lâm Phong nói,"Có thể bớt chút được không cô?" Bà chủ đột nhiên nở nụ cười. "Đừng nghĩ cô bán đắt cho cháu, giá chuẩn của giống nho này đấy, tiền nào của ấy, đây đã là loại rẻ nhất rồi đấy, không thì thế này, cô cho cháu thêm một gói hạt giống nữa!" Nói xong, bà mở tủ kính ra, lấy một gói hạt giống đặt vào trong túi nilon màu đỏ. Những hạt giống mới này được đóng trong một túi nilon trắng đã sờn cũ, trông có vẻ như sắp khô đét lại và chỉ còn lại vỏ rỗng. Mí mắt Lâm Phong giật giật. Này thà không cho còn hơn! "Cháu chuyển tiền cho cô rồi đấy ạ." Lâm Phong chuyển khoản cho bà chủ, sau đó cầm túi nilon lên chuẩn bị rời đi. Nhìn sơ qua mấy hạt giống trong túi nilon trắng, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô ơi, đậy là giống gì vậy ạ?" "Hình như là giống hoa hồng nào đó, nghe nói là rất có giá trị, nhưng tới giờ vẫn chưa ai gieo mầm thành công cả." Bà chủ thành thật nói, nói xong lập tức phá lên cười. Hạt giống hoa hồng này bà được người khác cho. Lúc đầu, nghe nói là hạt giống một loại hoa hồng quý nên bà mừng lắm, lập tức để hạt ngâm qua đêm, vùi xuống đất, cuối cùng đợi chúng nảy mầm. Kết quả phát hiện, không có lấy một gốc nảy mầm! Sau đó, bà lại tiếp tục trồng thử thêm nhiều lần khác, nhưng kết quả vẫn không thành công, cho nên từ đấy về sau bà đưa hạt giống cho khách trồng thử. Mấy tháng trôi qua, kết quả cũng không có ai trồng nảy mầm cả. Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày. Lẽ nào hạt giống này hỏng rồi? Suy ngẫm một hồi, Lâm Phong liếc mắt nhìn đồng hồ, sắp tới giờ đi đón Thiến Thiến rồi, phải lên đường thôi. Anh mở cửa, lên xe, sang số, khởi động và đi thẳng tới studio Thiên Tài Nhỏ. Bên ngoài đại sảnh của studio Thiên Tài Nhỏ chỉ có lễ tân, còn lại các công nhân viên khác đều làm việc ở bên trong. Mà lúc này, tại khu vực sảnh đã có rất nhiều phụ huynh đứng chờ. Đương nhiên, mục đích là tới đón con sau khi tan học về. Lâm Phong nhìn đồng hồ, còn mười phút. Càng ngày càng có nhiều phụ huynh tràn vào. Phần lớn đều là những người sáng sủa, xinh đẹp, khoác trên mình bộ đồ của những nhãn hiệu nổi tiếng, trên tay đeo những đồng hồ đắt tiền, vừa gọi điện thoại vừa nhìn vào trong. Thời khắc này Lâm Phong bỗng cảm thấy hốt hoảng. Phải biết, dựa vào trình độ cũng như mức sống trước đây của anh, rất có thể cho dù anh phát hiện ra năng khiếu hội họa siêu cấp của Thiến Thiến, thì khả năng anh kiên quyết cho bé đi học cuối cùng cũng chỉ là bằng không. Năng khiếu nghệ thuật này quá đốt tiền. Tài năng của biết bao nhiêu đứa trẻ con nhà khó khăn không bị một chữ tiền này mài mòn? Hào quang vụt sáng rồi lại vụt tắt như những ánh sao băng, và rồi cuối cùng những gì còn dư lại chỉ là những xác chết di động bận rộn sinh tồn trong thành phố. Tất cả là vì miếng cơm qua ngày. Lâm Phong cũng đã từng như vậy. Không chỉ vậy mà còn là tầng thấp nhất. Nhưng là hiện tại, anh có được trong tay không gian thần kỳ và nhờ vào nó mà có thể dễ dàng kiếm tiền. Anh sẽ không bao giờ để Thiến Thiến giẫm vào vết xe đổ của mình nữa! "Reng reng... reng reng." Chuông tan học vang lên, giáo viên của các lớp hội họa dẫn theo học sinh ra ngoài. Rất ngay ngắn có thứ tự, yên lặng như tờ. Mái đến khi ra ngoài nhìn thấy ba mẹ của mình rồi, bọn nhỏ mới cất tiếng reo vui nho nhỏ. Lâm Phong kiễng chân, ló đầu, cẩn thận nhìn về phía trong cùng hành lang. Một lát sau, cuối cùng cũng thấy được một đầu nhỏ quen thuộc xuất hiện trong đám đông! "Ba ba!" Thấy được Lâm Phong, hai mắt Thiến Thiến phát sáng, dùng đôi chân ngắn tũn chạy vọt về phía Lâm Phong! Cả người giống như một viên đạn nhỏ, trực tiếp lao vào vòng tay của Lâm Phong! "Ba ba, Thiến Thiến nhớ ba lắm!" Cô bé dụi đầu vào trong lồng ngực Lâm Phong, làm nũng. Lâm Phong nhanh chóng bế cô bé lên, dùng cằm xoa xoa lên đầu cô bé, sau đó đeo cặp sách của Lâm Thiến Thiến lên lưng trước khi đưa cô bé ra ngoài! "Đi thôi, về nhà ba ba nấu đồ ngon cho con ăn!" Ngay lúc Lâm Phong chuẩn bị rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi. . "Chờ đã! Phụ huynh của bé Lâm Thiến Thiến, xin chờ một chút!"