Chương 6: Ai không đỏ mắt chứ?

Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Mại Điêu Đích Nhân 09-03-2024 21:03:26

"Dâu tây này của cậu rất ngon, chỉ muốn hỏi một chút, dính chút hên! Anh cam đoan, cậu nói cho anh biết, anh tuyệt không nói cho người khác biết, ngày mai anh sẽ đi nơi khác bày sạp, được không?" Người đàn ông trung niên cười he he he, xoa xoa đôi bàn tay, từ trong túi quần lấy ra một xấp tiền trị giá khoảng trăm tệ muốn kín đáo đưa cho Lâm Phong. Lâm Phong vội lui về sau một bước, nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc. "Ở chợ đầu mối Tây Nam, tôi đi tương đối sớm, trễ thì không có." Anh tùy ý đưa ra tên một cái chợ thị, mấy cái sạp hàng như này, dù là bán món ăn hay là bán hoa quả, tất cả đều nhập hàng từ chợ đầu mối Tây Nam. Người đàn ông trung niên kia mặc dù có chút hoài nghi, dù sao mình cũng không đi đâu có trễ, nhưng cũng đâu có nhìn thấy bày bán loại dâu tây to bằng quả đấm này! Nhưng nghĩ lại, có thể do mình đi trễ cũng không chừng! Dâu tây tươi như thế, tuyệt đối không thể vận chuyển đường dài, ngày mai mình cũng dậy sớm, đi đến chợ đầu mối Tây Nam xem xem! Nếu không có, mình trở lại tìm Lâm Phong cũng không muộn! "Vậy được rồi!" Người đàn ông trung niên cười hì hì nhìn thoáng qua Lâm Phong, làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua túi tiền căng phồng của Lâm Phong. Kiếm tiền, ai không đỏ mắt chứ? "Việc buôn bán nha, chú ý hòa khí sanh tài, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, thị trường rất lớn nha!" Lâm Phong cười cười không đáp, nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi, lái xe điện ba bánh rời đi. Mãi cho đến khi đến một chỗ đậu xe không người, mới đỗ xe lại, lúc này Lâm Phong mới xuống xe, chui vào khoang sau của xe điện ba bánh, lại hái đầy một xe dâu tây. "Xem ra tiếp tục như vậy cũng không phải cách." Lâm Phong nhíu mày. Dâu tây của hắn quá dễ bán, song mình lại chỉ bày sạp, dễ khiến người ta đỏ mắt. Nếu như có thể ổn định cung hóa dâu tây cho những ông chủ lớn kia, thì mình sẽ thoải mái hơn không ít, cũng an toàn hơn. Nghĩ tới đây, Lâm Phong lái xe điện ba bánh, đi thẳng về phía chợ đầu mối Tây Nam. ... Chợ đầu mối Tây Nam, là thị trường bán lớn nhất sỉ toàn bộ thành phố Thượng Hải. Rau quả tươi, hải sản vây cá, toàn bộ đều có thể tìm được ở chỗ này. Hơn nữa giá cả thấp, cực kỳ tươi, tất cả đều bán theo cân. Cá nhân đơn lẻ tới mua một hai cân, có lái buôn trực tiếp nói không bán, dù sao có rất nhiều bà cụ thích chọn tới lựa lui, mấy hào thôi cũng tranh cãi om sòm. Chỉ kiếm được vài tệ không nói, rất phiền toái! Nói chung là nơi đây dành cho các siêu thị lớn và các tiểu thương nhập hàng. Ở chỗ này, có khả năng nhất gặp được khách hàng lớn! Lâm Phong lái xe ba bánh, đậu ở cổng chợ đầu mối Tây Nam. Nơi này là cửa đông, tuy gần trưa rồi, thế nhưng người vẫn rất nhiều. Không ít người mặc quần áo lao động, mang túi hoặc là treo bảng, đi theo phía sau một chiếc xe ba bánh hoặc xe bán tải. Những người này vừa nhìn cũng biết là nhân viên cung ứng hoặc là tiểu thương nhập hàng. Lâm Phong không có quầy hàng ở bên trong chợ, anh chú ý nhìn thời gian, trật tự đô thị đã tan việc, sau đó chống lên sạp nhỏ, đem dâu tây từ trong xe ra. Những quả dâu tây đỏ mọng, bên trên còn vương giọt sương. Ánh mặt trời chiếu xuống, càng trông óng ánh trong suốt, căng mọng như sắp chảy nước ra đến nơi! Hương thơm ngọt ngào của dâu tây bắt đầu tràn ngập, ợi cảm giác thèm ăn và thèm thuồng của những người đi qua đi lại. Không ít ánh mắt háu ăn, lập tức hướng về sạp hàng của Lâm Phong, lúc này mới không đầy nửa giờ, đã có mấy người đàn ông vây quanh. Lâm Phong quan sát những người này, ngực đeo thẻ, dưới nách mang theo túi, vừa nhìn cũng biết là khách hàng lớn. "Mua dâu tây sao?" Anh hỏi. Một người cười hihi, hỏi: "Dâu tây của cậu bán thế nào? Có bao nhiêu?" "Mấy ngàn cân cũng có, mấy vạn cân cũng có, xem anh muốn bao nhiêu." Lâm Phong mặt không biến sắc tim không đập nói. Trong không gian trồng dâu tây, đất đai cộng thêm nước suối, kỳ hạn trưởng thành nhanh nhất chính là một ngày. Cũng tức là, gieo xuống trước 12 giờ khuya ngày hôm nay, mười hai giờ khuya hôm sau là có thể trưởng thành. Sản lượng của một mẫu đất trồng dâu tây bình thường là 6000 cân, nhưng một quả dâu tây của mình to cỡ nắm tay, vậy tức là to hơn rất nhiều so với dâu tây bình thường, chắc phải khoảng 10000 cân! Vậy không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Người nọ vừa nghe lời này của Lâm Phong, lập tức nở nụ cười! "Thằng nhóc này khẩu khí thật là lớn!" Y liếc nhìn Lâm Phong, vươn tay, niết một quả dâu tây, cẩn thận quan sát, trong mắt bỗng nhiên lộ vẻ kinh ngạc. "Dâu tây này thật lớn! Tôi còn chưa từng thấy dâu tây lớn như vậy! Có thể nếm thử hay không?" Lâm Phong cười, tiện tay đưa cho mỗi người một viên: "Không phải tôi khoác lác, ăn xong các người chắc sẽ đấu giá, tôi nói rõ trước, dâu tây của tôi, người trả giá cao được!" Mấy người sửng sốt, sau đó cười ha ha! Thằng nhóc này, cũng quá tự tin đối với dâu tây của mình!? Mấy người cũng không nói gì nữa, lấy dâu tây trong tay ăn một miếng. Mà chỉ một miếng này, làm cho mấy người đồng loạt trừng lớn mắt! Đù! Dâu tây quái gì đây? Ăn ngon quá đi !? ! Dịch quả vừa vào miệng liền bùng nổ, hương vị ngọt ngào đậm đà, vị dâu tây thơm ngát trong nháy mắt thấm vào khoang miệng, ngay cả trong hơi thở cũng tràn ngập mùi hương đặc trưng của dâu tây! Khiến người ta gần như là ăn còn muốn ăn, không chút do dự ăn ngốn nghiến hết sạch quả dâu tây trong tay! Quá thỏa mãn rồi! Mấy người ăn xong, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, bọn họ gần như lập tức nhìn nhau, không chút do dự mở miệng! "15 tệ một cân! Tôi bao hết! Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu!" "20 một cân! Tôi lấy hết!" "30 tệ một cân! Dâu này tây quả quá ngon!" "40 một cân! Bạch Quả Viên của anh bao hết!" Mấy người chen lấn đấu giá, cuối cùng giá cả dừng ở 40 một cân của Bạch Quả Viên! Bọn họ dù sao chỉ là nhân viên cung ứng, giá mua vào cao nhất của một loại thương phẩm cũng có giới hạn. Mấy người bị thua tiếc nuối lại không cam lòng nhìn nhau, cuối cùng ủ rũ rời đi, trước khi đi còn nhìn về phía sạp dâu tây của Lâm Phong, cực kỳ tiếc rẻ. Trở về nhất định phải lên báo cáo thay đổi giá mua vào dâu tây! Ngày mai bọn họ trở lại! "Cậu em, thế nào, 40 tệ một cân, chắc đã là giá cao nhất trong toàn bộ thị trường bán sỉ rồi!" Người đàn ông trung niên cười cười, từ trong lồng ngực móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Phong. Lâm Phong đi tới nhìn một chút, chân mày giật giật. Té ra là giám đốc khu vực của Bạch Quả Viên thành phố Thượng Hải, tên gọi Trần Kỳ Nguyên. "Chắc cậu em từng nghe về Bạch Quả Viên, chúng tôi có hơn 300 cửa hàng ở trong Thượng Hải, dâu tây của cậu em có bao nhiêu, anh lấy bao nhiêu, thế nào?" Trong giọng nói của Trần Kỳ Nguyên có chút tự ngạo. Dù sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi Bạch Quả Viên trở thành trùm sỏ hoa quả, quả thật có tư cách này. Nhưng Lâm Phong hoàn toàn không care! "Nhóm đầu tiên cũng chỉ thừa lại số dâu tây trong xe, hơn một trăm cân, nhóm thứ hai sẽ có hàng vào khoảng 7 đến 8 giờ tối mai, có lẽ khoảng 11000 đến 12000 cân, được không?" Lâm Phong đi thẳng vào vấn đề. Trần Kỳ Nguyên sửng sốt, sau đó cười ha ha, vội gật đầu nói: "Được, cậu có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu! Đây là phương thức liên lạc của anh, ngày mai dâu tây đến, cứ gọi cho anh là được!"