Chương 37: Người sáng lập phòng tranh Tiểu Thiên Tài
Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con
Mại Điêu Đích Nhân09-03-2024 21:05:01
Lâm Phong không biết giọng nói kia, thế nhưng Lâm Thiến Thiến đúng là con gái của mình, vậy nhất định là tìm mình không sai.
Hắn xoay người, đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên người đầy mồ hôi, đang chạy về phía mình.
Bên người của hắn còn Từ Man Đan đang đứng, thấy mình nhìn sang, Từ Man Đan lập tức nở nụ cười.
Hương vị phụ nữ trưởng thành nở rộ, mí mắt của Lâm Phong giật giật.
"Làm sao, có chuyện gì sao?"
Lâm Phong hỏi.
Người đàn ông trung niên rốt cục chạy tới bên người Lâm Thiến Thiến cùng Lâm Phong, sau đó vội hướng về phía hai người cười nói: "Chào cậu, tôi tên Diệp Khánh Phi, là người sáng lập phòng tranh Tiểu Thiên Tài, cũng là hiệu trưởng, cậu cứ gọi Diệp tiên sinh là được."
Lâm Phong nheo mắt.
Diệp Khánh Phi?
Người sáng lập phòng tranh Tiểu Thiên Tài, cũng là hiệu trưởng?
Sao cứ cảm thấy cái tên này có chút quen quen?
Dường như từng nghe ở đâu rồi?
Lâm Phong cũng không nghĩ quá nhiều, gật đầu chào: "Chào Diệp tiên sinh."
Diệp Khánh Phi cười, ánh mắt rơi vào Lâm Thiến Thiến.
Không phải.
Nói đúng ra, ông ta tới là vì Lâm Thiến Thiến!
"Chú Diệp, chú tìm Thiến Thiến có chuyện gì sao?"
Lâm Thiến Thiến nghẹo cái đầu nhỏ, hướng về phía Diệp Khánh Phi cười ngọt ngào.
Chú Diệp?
Nghe có vẻ Lâm Thiến Thiến quen Diệp Khánh Phi?
"Là vậy, ngày hôm nay vừa hay tôi tới phòng tranh Tiểu Thiên Tài xem chút, tiện thể giúp đỡ dạy một tiết giờ học, vừa vặn chính là lớp của Thiến Thiến, cho nên mới biết cháu."
Diệp Khánh Phi vội giải thích.
"Diệp tiên sinh tìm chúng ta có chuyện gì?"
Lâm Phong không tính vòng vo, trực tiếp hỏi.
"Tôi tới chủ yếu là vì Thiến Thiến!"
Diệp Khánh Phi xoa xoa đôi bàn tay, trông có chút khẩn trương, ông ta nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy học sinh ưu tú có thiên phú như Thiến Thiến, thực sự! Thiên phú của cô bé quả thực quá sức ưu tú, tôi có một thỉnh cầu, còn hy vọng cậu có thể bằng lòng!"
Diệp Khánh Phi nhìn chằm chằm Lâm Phong, gằn từng chữ: "Tôi hy vọng có thể thu Thiến Thiến làm học trò cuối cùng của tôi!"
Cái này vừa nói, không chỉ Lâm Phong, ngay cả Từ Man Đan ở bên cạnh cũng kinh hãi!
Học trò cuối cùng!
Đây là khái niệm gì?
Đây chính là Diệp Khánh Phi, giám đốc Bảo tàng Nghệ thuật Trung Quốc đó!
Thành tựu tự nhiên miễn bàn!
Đã từng có một bức họa đấu giá lên mức giá trên trời 30 triệu tệ!
Có thể nói là họa sĩ có giá trị nhất tại Trung Quốc hiện nay!
Tuổi trẻ tài cao, không thua gì những người sau khi chết mới thành danh, có thể ở độ tuổi ngũ tuần đạt đến trình độ cao như vậy, đủ để chứng minh ông ta ưu tú cỡ nào!
Bao nhiêu người đưa con đến phòng tranh Tiểu Thiên Tài chính là vì danh tiếng của Diệp Khánh Phi ông ta?
Nhưng bây giờ, ông ta lại còn nói muốn thu Lâm Thiến Thiến làm học trò cuối cùng?
Khiến cho người ta cực kỳ kinh ngạc!?
Lâm Phong không lập tức đồng ý.
Thứ nhất, anh cũng không biết về những người được gọi là danh nhân trong giới mỹ thuật tạo hình, vì vậy cái tên Diệp Khánh Phi này với anh mà nói, không khác gì vớ cái tên Trương Tam Lý Tứ, nhiều lắm là thêm chức danh hiệu trưởng kiêm người sáng lập.
Thứ hai, hắn vẫn muốn tôn trọng ý kiến của Lâm Thiến Thiến.
Dù sao, đây là chuyện riêng của con gái.
Thấy Lâm Phong không nói gì, Diệp Khánh Phi có chút gấp gáp, ông ta tiếp tục nói: "Tôi cam đoan! Tôi sẽ cho Thiến Thiến tài nguyên tốt nhất, sẽ dốc hết toàn lực, giáo dục tốt Thiến Thiến, chủ nhật hàng tuần tôi sẽ đích thân dạy Thiến Thiến, tuyệt đối sẽ không mai một thiên phú của cháu!"
Diệp Khánh Phi xoa xoa đôi bàn tay, hướng về phía Lâm Thiến Thiến nói: "Thiến Thiến, cháu hãy tin tưởng chú Diệp, chú Diệp tuyệt đối có thể khiến cháu nổi danh thiên hạ!"
Đôi mắt to đẹp đen như mực của Lâm Thiến Thiến chớp chớp.
Cô bé không hề biết bốn chữ nổi danh thiên hạ này là có ý gì!
"Thiến Thiến, con có muốn không?"
Lâm Phong cúi đầu nhìn về phía Lâm Thiến Thiến trong ngực mình, hỏi: "Để chú Diệp làm thầy của con, để cho ông ấy dạy con vẽ, muốn thì gật đầu, ba ba sẽ đồng ý với ông ấy."
Cô bé ngoẹo đầu, suy nghĩ cẩn thận một lúc, sau đó gật đầu.
"Chú Diệp đối tốt với Thiến Thiến, Thiến Thiến cũng thích chú Diệp, còn nữa, chú Diệp vẽ tranh cũng rất tốt!"
Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Lời này nếu như rơi vào trong lỗ tai của người khác, đều sẽ tức đến mức hộc máu!
Diệp Khánh Phi có thể nói là hoạ sĩ số một quốc gia, tranh ông vẽ lại bị cô bé nói thành rất tốt!
Trời!
Cái này nào chỉ đơn giản rất tốt như vậy?
Thấy Lâm Thiến Thiến rốt cục đồng ý, Diệp Khánh Phi vui đến mức cười toe toét!
"Đây là danh thiếp của tôi, sau này chủ nhật hàng tuần, tôi đều sẽ tới nơi này dạy Thiến Thiến, cảm ơn cậu chăm sóc tốt Thiến Thiến!"
Diệp Khánh Phi nói, vẫy tay tạm biệt Lâm Thiến Thiến Lâm Phong, sau đó vội vàng rời đi.
Lâm Phong sờ sờ lỗ mũi, sắc mặt có chút cổ quái.
Mình chăm sóc con gái của mình, sao còn được cảm ơn nữa?
Thật sự là...
Khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tiện tay tiếp nhận danh thiếp, Lâm Phong thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn bỏ vào trong túi.
Sau đó, trước vẻ mặt hâm mộ của Từ Man Đan, xoay người ôm Thiến Thiến ra về.
Hai cha con ngồi trên chiếc xe Ngũ Lăng Hồng Quang, chạy thẳng về hướng nhà mình.
Chung cư mà Lâm Phong là một chung cư vô cùng cũ kỹ.
Tình hình trị an không được tốt lắm, thường xuyên có trộm.
Đặc biệt kể từ khi xuất hiện thông tin rằng nó sẽ bị phá bỏ trong hai năm trở lại đây, không ít người bắt đầu chuyển đi chỗ khác.
Vì vậy, về cơ bản tất cả khách thuê đang sinh sống tại đây, người từ ngoài đến chiếm trên 90%.
Rồng rắn hỗn tạp, vô cùng khó quản lý.
Lâm Phong dừng xe van của mình, sau đó dắt Lâm Thiến Thiến lên lầu.
Nhưng lúc này đây, lúc Lâm Phong chuẩn bị mở cửa, anh bỗng nhiên dừng động tác lại.
Bởi vì, trên cửa căn hộ, xuất hiện một số điểm khác thường.
"Ba ba, sao chỗ này lại có một vòng tròn nhỏ?"
Lâm Thiến Thiến là người đầu tiên chú ý đến một vòng tròn nhỏ được vẽ bằng phấn đỏ ở góc tường.
Rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra.
Cũng may mắn vì đề phòng kẻ trộm làm ký hiệu trước khi trộm, Lâm Phong đã có thói quen mỗi ngày trở về đều sẽ quan sát quanh cửa căn hộ của mình.
Không ngờ ngày hôm nay lại thực sự để cho mình bắt gặp!
Xem ra mình bị kẻ trộm nhắm vào!
Lâm Phong vội ngồi xổm xuống, chuẩn bị lau ký hiệu kia.
Tuy nhiên tại thời điểm ngồi xổm xuống, dường như có thứ gì đó chợt lóe lên, thu hút sự chú ý của anh.
Đây là...
Lâm Phong nhạy cảm phát hiện được trong đó có cái gì không đúng, sau đó tỉ mỉ tìm kiếm.
Rốt cục, ở ổ trục giữa cửa, hắn phát hiện một chiếc camera siêu nhỏ!
Camera rất nhỏ, chỉ to bằng ngón cái, cắm trong ổ trục giữa cửa, nếu không phải quan sát cẩn thận, sẽ không thể nhìn ra!
Mà camera vừa hay nhắm ngay vào cánh cửa!
Nói cách khác, nếu như lúc này camera hoạt động, chẳng phải mọi hành động của mình đều bị ai đó ghi lại?
Anh thấy lạnh gáy, Lâm Phong vội vàng tháo camera ra, nhìn kỹ, may mắn còn chưa lắp pin!
Lâm Phong vội vàng đặt camera ở dưới chân rồi giẫm nát!
Cùng lúc này, một nỗi nghi hoặc chậm rãi hiện lên ở trong đầu của anh.
Hiện giờ ăn trộm cao cấp dữ vậy sao?
Trộm đồ đánh dấu ký hiệu nghiên địa hình trước thì cũng thôi đi, chẳng lẽ còn phải lắp cả camera?
Camera là dùng để làm gì?
Kiểm tra mặt người.
Như vậy thì...
Một ý nghĩ ngay lập tức hiện lên trong đầu của Lâm Phong.