Chương 22. Ở lại

Hoàng Hôn Phân Giới

Hắc Sơn Lão Quỷ 23-05-2024 00:57:47

Chương 22: Ở lại Thấy thế nhị gia cũng không tiện nói gì, vội nói: "Lão tỷ tỷ yên tâm, đây là con cháu nhà mình, ta nhất định sẽ dụng tâm dạy hắn." "Chỉ là, vật Mạnh gia phái tới rất tà môn, ngươi xem..." "..." Hắn kích động, tựa hồ có ý muốn xung phong nhận việc. "Đây là ân oán của Hồ gia chúng ta." Bà bà lại đánh gãy lời của nhị gia, nói: "Ngoại nhân nhúng tay vào, không đúng quy củ." "Vậy được rồi!" Nhị gia cũng không nhiều lời, đem bao đồ kẹp ở dưới cánh tay, nói: "Ta cũng không khách khí với lão tỷ tỷ." "Hài tử để ở chỗ ta ngươi cứ yên tâm, ngươi cứ đi làm việc của ngươi, nếu cần dùng tới ta, thì để Tiểu Hồng Đường tới nói một tiếng là được." "..." Bà bà cũng không có hàn huyên nhiều, chỉ giao phó cho Hồ Ma một số việc, đơn giản chính là ăn nhiều thịt, đi theo nhị gia học bản sự, phải nghe lời, không được tự ý xuống núi... Sau đó liền để Hồ Ma quỳ trên mặt đất, hướng nhị gia dập đầu lạy ba cái, lúc đứng lên, bà bà thay hắn phủi đất ở trên đầu gối, lấy ra mấy thỏi bạc từ trong ngực, bỏ vào trong tay hắn, rồi xoay người rời đi. Hồ Ma cầm mấy thỏi bạc còn mang theo nhiệt độ cơ thể của bà, kinh ngạc đưa mắt nhìn bóng lưng bị còng của bà đang chậm rãi xuống núi. Cũng không biết sao lại bỗng nhiên có chút cảm động. Nghĩ đến chân tướng mà mình che giấu, hắn lại sinh ra chút cảm giác không đành lòng. ... "Này tiểu tử, sao ngươi giống như cô nương đi xa nhà vậy, mới xa bà bà mà đã khóc rồi?" Nhị gia nhìn ra Hồ Ma thương cảm, lại có chút hiểu lầm, cười cười vỗ vỗ đầu của hắn, nói: "Học thành bản sự thì trở về, khóc cái gì?" "..." Nói xong liền dẫn Hồ Ma đến phía trước gian nhà. Đám thiếu niên vừa mới luyện quyền, lúc này cũng đều ngừng lại, từng người đều mở to con mắt nhìn Hồ Ma. Có người dùng ánh mắt đảo qua cánh tay nhìn như sợi dây của Hồ Ma, bĩu môi nói: "Đây là người mới tới sao? Thấy không được khỏe mạnh cho lắm." "Trên người không được hai lạng thịt, nếu như gặp phải tà ma, còn không phải một trận âm phong liền thổi cho bay mất hay sao?" Cũng có người hừ hai tiếng, nói: "Đây chính là cháu trai của Tẩu quỷ bà bà, là bảo bối đấy..." "Đọc sách ngại đau đầu, luyện kỹ năng ngại mệt mỏi, ra ngoài thì sợ phơi nắng." "Có đôi khi bà bà ra ngoài chữa bệnh cho người ta giữa trưa không về được, còn phải nhờ đại nương sát vách nấu cơm đưa qua cho hắn, hắn còn kén cá chọn canh..." "..." "..." "Đám thiếu niên này, cũng là người bên trong thôn sao?" Hồ Ma nghe vậy cũng không đem những lời khinh thường cùng trêu chọc của những thiếu niên này để ở trong lòng. Ngược lại trong lòng hơi động một chút, tựa hồ những thiếu niên này cũng tương đối hiểu biết sự tình phát sinh ở trên thân thể này của mình. Bởi vì hắn kiêng kị bà bà cho nên không dám trực tiếp hỏi ở trên người mình đã xảy ra chuyện gì, trước kia như thế nào, hiện tại có thể thử từ trong miệng của những người này móc ra một chút tin tức, chắp vá lung tung, cũng có thể đem chuyện lúc trước hiểu rõ ràng. "Được rồi, đều đứng vững hết cho ta." Nhị gia nghe vậy thì nhíu mày, la lên một tiếng, các thiếu niên lập tức đều quy củ đứng vững. "Ngươi cũng đi qua đó đi." Nhị gia đá một cước ở trên mông của Hồ Ma, để hắn cũng đi đứng tấn chung với đám thiếu niên kia, sau đó mới lớn tiếng nói: "Cái gì tà ma không tà ma?" "Đó chính là một cỗ âm phong, bà bà nói để ngươi qua đây đi theo ta ngày ngày phơi nắng, tăng cường hoả khí, nếu là ta, thì ngươi đã sớm phải tới đây rồi" "Ta xưa nay không để ý đến thứ gì tà ma hay không tà ma, ta nói cho các ngươi, những thứ kia đều là ức hiếp kẻ yếu còn sợ kẻ mạnh, ngươi có thể gặp chúng cũng là bởi vì thể cốt quá yếu, phải luyện thành một thân bản sự, một hơi liền thổi tan những vật kia." "..." "Nhị gia..." Trong đám người, một thiếu niên hơi mập cười hì hì nói: "Hồ Ma gặp chính là những thứ lợi hại" "Các tổ tông trong Lão Hỏa Đường Tử cũng không dám phù hộ hắn đâu!" "..." "Vậy thì phải luyện nhiều." Nhị gia trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Luyện tốt thì không cần tổ tông phù hộ." "Người sống làm sao có thể chỉ dựa vào người chết để sống?" "..." Lão vừa nói, vừa ngồi xuống, hít một hơi thuốc, nhả ra khói, vừa nói: "Nhị gia ta lúc còn trẻ, cũng bị cái đồ chơi này quấn lấy, khi đó ta hai mươi tuổi, gan lớn, lúc đi ra ngoài buôn bán quên mang theo tro cốt của tổ tông, kết quả đêm đến ta tìm một căn nhà trống để ngủ thì lại bị quả phụ treo cổ quấn lấy, mắt nhìn thấy nàng từ trong khe cửa trượt vào, mặt trắng bệch, trèo lên trên giường của ta, sau đó tháo thắt lưng của ta làm chuyện đó..." "Các ngươi đoán sau đó thì sao?" "..." Chúng thiếu niên lập tức đều hiếu kỳ, từng cái cổ duỗi ra chờ nghe tiếp. "A..." Nhị gia nâng tẩu thuốc, ngồi bệ vệ tại trên băng ghế nhỏ, ngạo nghễ nói: "Một đêm hai mươi lần!" "Ban ngày biến mất!"