Chương 41. Tưới rau

Hoàng Hôn Phân Giới

Hắc Sơn Lão Quỷ 23-05-2024 01:03:43

Chương 41: tưới rau Đến dưới sườn núi, có nước suối từ trong khe đá chảy ra, đặt một ống trúc vót nhọn vào bên trong dòng nước đang chảy, liền có thể để nước chảy vào bên trong thùng. Người khác gánh nước, đều là một người một cái đòn gánh, hai cái thùng, đổ đầy rồi nhanh chóng đi về. Hồ Ma cùng Chu Đại Đồng thì hai người cũng chỉ đổ đầy hai thùng, sau đó lấy đòn gánh xuyên qua, hai người cùng nhấc lên đi về. Lảo đảo đến bên trong điền trang, Thôi Hiết Nhi sai mấy người trực luân phiên làm việc vặt, đi tới nhìn hai người bọn họ đổ nước vào, vẫn chưa tới một phần ba vạc nước, liền lạnh mặt, muốn hai người phải đi gánh thêm mấy thùng nữa. Lúc nào cái vạc nước này đầy, thì lúc đó mới được nghỉ ngơi. Chờ hai người ấm ức đi ra khỏi trang tử, thì Thôi Hiết Nhi nói với mấy thiếu niên ở bên cạnh: "Vườn rau ở trước trang tử cũng nên tưới nước." "Đem nước này đi tưới rau đi." "..." Mấy thiếu niên bị kêu đến đều hai mặt nhìn nhau, bình thường tưới củ cải, là tất cả mọi người cùng làm với nhau. Nhìn ra Thôi Hiết Nhi là cố ý làm khó hai người kia, liền ngượng ngùng nói: "Hiết Nhi ca ca, ngươi cần gì phải làm khó hai người bọn họ." "Một người là cháu tộc trưởng, còn một người là cháu của bà bà..." "..." "Hừ..." Thôi Hiết Nhi cười lạnh: "Vậy thì thế nào? Ở chỗ Nhị gia này, chỉ dựa vào bản sự." "Ta không quen nhìn bộ dáng hai người bọn họ lười nhác, ăn ngon, dùng tốt, nhưng lại không bỏ ra chút công sức nào, đã như vậy, còn không bằng tiết kiệm đồ ăn cho chúng ta." Mấy người thiếu niên thấy thế, thì cũng không nói lời nào. Mà khi hai người Hồ Ma cùng Chu Đại Đồng quay về chuyến thứ hai, thấy vạc nước thế mà trống không, liền hiểu ra. Chu Đại Đồng ở bên trong điền trang thì không dám nói lời nào, nhưng khi đi ra khỏi đó thì mới nói: "Hừ! Ăn hiếp người quá đáng!" "Không được thì ta tè vào trong thùng, để hắn ta uống cho đã!" "..." Hồ Ma ngược lại là sợ nhảy lên, vội nói: "Bình thường ngươi ăn uống không phải là từ trong vạc múc hay sao? Cũng đừng tự hại chính mình chứ!" "Vậy thì làm thế nào?" Chu Đại Đồng tức giận, nói: "Đánh hắn ta một trận..." "Nhưng người ta có công phu cao thâm, lần trước ta đi dò xét, bị hắn đánh quỳ xuống gọi Hiết Nhi ca..." "..." "Ta chắc chắn sẽ không..." Hồ Ma nhìn Chu Đại Đồng đần độn, trong lòng suy nghĩ, nhưng suy tư một phen, trong lòng lại cũng không có chút tự tin nào. Quyền cước trên cơ bản mình chưa từng luyện, lô hỏa tiến cảnh không chậm, nhưng đó là trừ tà khu quỷ, còn để đánh người thì không được. Đang suy nghĩ, ở chỗ không xa có hồng ảnh lóe lên, trong lòng Hồ Ma nhất thời có chủ ý. Dựng thẳng đòn gánh xuống, nói với Chu Đại Đồng: "Ngươi cứ đổ nước vào thùng cho đầy trước đi, ta đi có chút chuyện." Chu Đại Đồng gật gật đầu, mang theo hai cái thùng lớn lấy đi nước. Hồ Ma thì xoay người lại, đi vào trong bụi cỏ hoang ở bên cạnh nói: "Ra đi, Tiểu Hồng Đường." Một trận âm phong thổi qua, rạch mở cỏ hoang, liền thấy ở trên sườn núi, đằng sau một bia đá cong vẹo, Tiểu Hồng Đường mang theo giỏ có phủ vải đỏ vươn đầu ra. Khoảng thời gian này vẫn luôn là nàng phụ trách đưa cơm cho Hồ Ma, Hồ Ma sợ làm cho người khác chú ý, cũng đều quen ăn ở bên ngoài trang tử, hắn ở trên sườn núi, lấy xuống tấm vải đỏ ở phía trên, sau đó ăn thịt ở bên trong. "Bà bà đang bận gì sao?" Hắn vừa ăn vừa có chút hiếu kỳ nói: "Gần đây không thấy bà bà tới." "Tìm người được chưa?..." Tiểu Hồng Đường ôm bia đá ở nơi đó chơi đùa, nói: "Đã tìm được, lại chạy mất, bà bà lại đi tìm." "Lớn tuổi như vậy, vừa phải giúp ta cắt thịt Thái Tuế, vừa làm những chuyện này..." Trong đáy lòng của Hồ Ma có chút phức tạp. Thở dài ra một hơi, mới nói: "Thôi gia cô nương có người gọi là Thôi Nga, ngươi biết không?" "Tiểu Hồng Đường biết, bị sơn thần lão gia cưới đi rồi!" "..." Trong lòng Hồ Ma khẽ động, truy vấn: "Thật sự là bị sơn thần lão gia cưới đi sao? Tại sao ta lại nghe nói người nhà họ Thôi nói là không phải như vậy?" "Chuyện đó không thể trách bà bà!" Tiểu Hồng Đường nghe vậy thì tức giận, ngồi tại trên tấm bia đá nói: "Thôi gia vào trong rừng đốn cây, nhặt được một khối Kim Khoa Tử, đó là sính lễ của sơn thần lão gia, nhà ai nhặt được thì có nghĩa là nhà đó muốn gả nữ nhi, bà bà cùng Thôi gia nói, gần đây nhặt được thứ gì thì hãy trả về chỗ cũ, nhưng Thôi gia lại trộm giấu đi một khối nhỏ không trả, cho nên Thôi Nga tỷ tỷ lúc nửa đêm liền bị sơn thần mang đi." "Nhưng khi bà bà nói Thôi gia có nhặt đồ vật không trả, thì Thôi gia lại không nhận, còn mắng bà bà nói bậy." "..." "Là như vậy sao?" Hồ Ma nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nói: "Vậy sơn thần lão gia thì sao?" "Bị bà bà đuổi đi rồi." Tiểu Hồng Đường nói: "Đó là tà ma ngoại lai, bà bà thấy nó hại đến mệnh người cho nên không để nó ở lại đây, về sau bà bà còn nhắc tới nhiều lần, ngay từ đầu bà bà nên hạ tử thủ, nếu không Thôi Nga tỷ tỷ cũng không đến nỗi bị của nợ kia hại chết..." "Khó trách người bên trong thôn chưa từng nghe qua..."