Chương 5: Dụ dỗ
Trong nội tâm vạch ra kế hoạch, nhưng Hồ Ma lại cần suy tư một chút phải làm thế nào.
Tiểu nha đầu mặc hồng y trước mắt này, xem ra chỉ khoảng năm sáu tuổi, có lẽ còn nhỏ hơn.
Hai bím tóc nhỏ như sừng dê, tay chân lèo khèo, phấn điêu ngọc trác.
Xem ra nếu đánh một quyền xuống, liền có thể khóc thật lâu...
Nhưng Hồ Ma rất xác định, một quyền này đánh xuống, người khóc có thể là chính mình.
Mới vừa rồi, tốc độ của nàng vô cùng quỷ dị, còn có khí lực kinh người, liếm vết thương cầm máu, những điều này đều thuyết minh nàng tuyệt không phải là người bình thường.
Nói đùa, đi theo bên cạnh lão bà bà âm trầm như thế, thì làm sao có thể là người bình thường?
Cho nên, giải quyết nàng ta như thế nào mới là mấu chốt.
Bên trong gian phòng cực kỳ yên tĩnh.
Mắt thấy bầu không khí trong phòng có chút cổ quái, Hồ Ma cũng không dám thở mạnh, nhưng tựa hồ cũng không nghe được nàng đang thở.
Thế là, trong đầu hắn vừa nghĩ, vừa thử thăm dò mở miệng nói:
"Ngươi tên là gì? Cùng bà bà quan hệ thế nào?"
"..."
"Ta gọi là Tiểu Hồng Đường, là bà bà ở bên ngoài kiếm về."
Tiểu nha đầu ngồi xổm trên mặt đất, vóc người của nàng quá nhỏ, dáng vẻ ngồi xổm có chút cổ quái, như con châu chấu.
Lúc nói chuyện cũng là nãi thanh nãi khí, hồn nhiên ngây thơ, nhưng có loại cảm giác đây không phải là một đứa bé năm sáu tuổi.
Hồ Ma nghĩ ra chủ ý, tiếp tục nói: "Ngươi bao lớn rồi?"
"Ta..."
Vấn đề này tựa hồ hỏi đến vấn đề khó của Tiểu Hồng Đường, nàng bẻ ngón tay tính toán một cái: "Ta cùng bà bà bảy tám năm..."
"Nhưng ta không biết mình bao lớn."
"..."
"Bảy tám năm?"
Hồ Ma lập tức xác định, đây cũng không phải là tiểu nha đầu bình thường.
Dáng vẻ của nàng không lớn hơn đứa bé bảy tám tuổi, lại thêm bà bà nhặt được nàng bảy tám năm, nhiều khi còn lâu hơn?
Nói không chừng, nàng cũng cùng tấm ván quan tài vừa rồi giống nhau, là "tà ma" trong miệng của lão bà bà?
Lão bà bà này để nàng chiếu cố mình, nói trắng ra chính là giám thị mình.
Mà dưới tình huống nàng luôn ngồi xổm trên mặt đất nhìn hắn, tâm tư của Hồ Ma liền cũng đang tính toán.
Hắn quan sát kỹ, phát hiện nàng trừ nhìn mình chằm chằm ra, thì cũng luôn luôn nhịn không được nhìn về phía bàn.
Hắn thuận theo nhìn lên, liền phát hiện đó đúng là thịt mà lão bà bà vừa mang về, dùng giấy đỏ bao lấy để lên bàn.
Trong bảy ngày qua, tựa hồ đây là loại thịt kỳ quái mà lão bà bà vẫn đút cho mình ăn, Hồ Ma còn nhớ rõ cảm giác tanh dính buồn nôn.
Tiểu nha đầu tựa hồ rất thèm vật này?
"Ngươi có phải rất muốn ăn hay không?"
Hắn âm thầm suy nghĩ, chậm rãi hướng tiểu nha đầu hỏi.
"Không muốn..."
Tiểu nha đầu nghe vậy, lắc đầu, sau đó nước bọt nhịn không được muốn chảy xuống.
"Ăn thật ngon."
Hồ Ma vững tin tiểu nha đầu này mặc dù xác thực không phải đứa bé bình thường, nhưng cũng không phải là thông minh, liền cẩn thận dẫn dụ:
"Ngươi có thể nếm thử một chút."
"..."
Tiểu nha đầu rõ ràng đã động tâm, nhưng đầu lại lắc như trống bỏi: "Không được."
"Thịt này là bà bà cố ý cắt từ trên người của Thái Tuế lão gia xuống, chuyên dùng cho Hồ Ma ca ca ăn."
"..."
"Thái Tuế lão gia lại là cái quỷ gì?"
Hồ Ma nhẫn nại, tiếp tục hướng dẫn: "Không sao..."
"Cho ta, thì là của ta, hiện tại ta tặng nó cho ngươi ăn, bà bà sẽ không biết."
"..."
Tiểu nha đầu rõ ràng đã dao động, cái cổ nho nhỏ không ngừng nuốt nước bọt, có chút do dự mà nói:
"Ngươi không nói cho bà bà sao?"
"..."
Hồ Ma cam đoan: "Bà bà nếu như hỏi tới, ta liền nói là ta ăn."
"Ừng ực..."
Lần này tiếng nuốt nước miếng của tiểu nha đầu, ngay cả Hồ Ma cũng có thể nghe rõ ràng.
Nàng do dự, liếc mắt nhìn sắc mặt thành khẩn của Hồ Ma, lại nhìn qua khối thịt ở trên bàn.
Bỗng nhiên, tiểu nha đầu giống như đã hạ quyết tâm,"Sưu" một tiếng xông lên.
Thân thể nho nhỏ, dễ như trở bàn tay nhảy đến trên mặt bàn, duỗi ra hai tay trắng nõn, nâng lên khối thịt kia.
"A ô..."
Nàng há to mồm, khóe miệng thế mà rộng đến mang tai.
Nguyên bản hai hàm răng tinh tế chỉnh tề thế mà lúc này lại biến thành bén nhọn sắc bén, hung hăng cắn xuống.
"Ông trời phù hộ..."
Hồ Ma cùng với nàng vừa nói chuyện, cũng đã tích lũy đủ sức lực.
Thừa dịp tiểu nữ hài kia đang há to miệng cắn xé thịt, hắn chậm rãi bò lên, bất động thanh sắc từng bước một hướng về phía cửa.
Đến cửa, hắn cẩn thận quay đầu liếc mắt nhìn.
Nàng còn đang ăn, đưa lưng về phía mình, vểnh lên cái mông nhỏ, như một con thú nhỏ đang đói.
Hồ Ma thở sâu một hơi, đột nhiên đẩy cánh cửa đang khép hờ, sau đó nhanh chân chạy như điên.
Hiện tại mình ở đâu?
Thế giới này đã có biến hóa như thế nào?
Nơi nào có thể gọi điện thoại?
Đồn công an ở chỗ nào?...