Chương 30. Luyện lô hỏa

Hoàng Hôn Phân Giới

Hắc Sơn Lão Quỷ 23-05-2024 01:00:14

Chương 30: Luyện lô hỏa Lúc này ở một chỗ không xa, trên sườn núi thấp bé, vốn bà bà đã về lại trong thôn, nhưng hiện tại vẫn đứng ở chỗ này, bà nhìn thấy Nhị gia mang theo Hồ Ma đi ra ngoài trong đêm, đi nhìn Thái Tuế lão gia, lại nhận mẹ nuôi, trong lúc đó có mấy lần bà nhíu mày. Sớm đã cảm thấy lão nhị lỗ mãng, không quá đáng tin cậy, nhưng cũng không nghĩ tới hắn thế mà không đáng tin như thế. Thế nhưng bà chỉ đứng ở xa xa nhìn, cuối cùng cũng không hề nói gì. "Bà bà không nhìn trúng bản sự của Nhị gia, không muốn để Hồ Ma ca ca đi theo Nhị gia học bản sự." Tiểu Hồng Đường ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Tiểu Hồng Đường cũng không muốn để Hồ Ma ca ca đi theo Nhị gia học, Tiểu Hồng Đường không dám tới gần Nhị gia, nhưng đi theo bên cạnh Hồ Ma ca ca rất dễ chịu, nhưng Hồ Ma ca ca học bản sự của Nhị gia, Tiểu Hồng Đường cũng không dám tới gần hắn..." Bà bà chậm rãi cuối đầu, thật lâu, mới thấp giọng nói: "Bà bà không phải ghét bỏ bản sự của Nhị gia." "Chỉ là bản sự của Nhị gia, vốn là tốt, nhưng hắn không có học hết." "Nha đầu cũng không cần lo lắng không dám tới gần Hồ Ma ca ca của ngươi, vô luận hắn học như thế nào, thì cũng sẽ không hù dọa ngươi..." "..." Tiểu Hồng Đường nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu lắm. ... ... "Người khác đốt lò, dùng chính là tro cốt của tổ tiên ở trong lò thiêu." Bên trong nhà làm bằng đá, Nhị gia cũng đã để Hồ Ma cởi áo bằng vải thô ở trên người, lộ ra lồng ngực thon gầy trắng trẻo, từng chiếc xương sườn lộ ra rõ ràng: "Nhưng lão tổ tông không nhận ngươi, cho nên Nhị gia ta mới cần dẫn ngươi đi nhận mẹ nuôi, lại xin được cành liễu này." Vừa nói, vừa đem đoạn cành liễu kia ra, bỏ vào trong đống lửa. Trong miệng đọc thì thầm, tựa hồ là đang cầu lão tổ tông phù hộ. Hồ Ma biết tro cốt trong Lão Hỏa Đường Tử vô dụng với mình, hiện tại Nhị gia đang đọc cùng mình có quan hệ không lớn. Đại khái là lúc đốt lò cho người khác, Nhị gia đều cần niệm như thế, cho nên hiện tại cũng niệm như vậy. Chờ một hồi, cành liễu kia bị hơ cho khô, một đoạn nổi lên trên mặt lửa. Nhị gia mới bỗng nhiên ngẩng đầu, nhặt cành liễu lên, cứ như vậy mang theo hỏa diễm, nhanh chóng vẽ ở trên lồng ngực của Hồ Ma. Hồ Ma vô thức co rúm lại, lại phát hiện hỏa diễm từ cành liễu này vậy mà không bỏng, ngược lại băng lãnh thấu xương. So với lúc vừa rồi chạm đến cọc gỗ quỷ, còn muốn rét lạnh hơn. Cỗ lãnh ý này dường như có thể trực tiếp xuyên thấu qua làn da, lạc ấn lên linh hồn của mình. Mà theo những đường vẽ trên lồng ngực của mình, từng phù văn quái dị xuất hiện, hắn cũng cảm thấy một sơi dây băng lãnh đang nhanh chóng du tẩu tại trên lồng ngực của mình, mơ hồ trong lỗ tai nghe thấy vô số tiếng cười quái dị, hai mắt cũng trở nên mơ hồ. Khi cúi đầu xuống, hắn hoảng hốt nhìn thấy từng bàn tay tái nhợt, đang từ trong bóng đêm đưa ra ngoài, đặt tại trên lồng ngực của mình, vuốt ve lung tung. "A?" Hồ Ma chợt giật mình, đột nhiên ưỡn ngực, Nhị gia đang vẽ một nét phù văn cuối cùng, cũng bị giật nảy mình. "Làm sao vậy?" "..." Hồ Ma định thần nhìn lại, mới phát hiện lồng ngực không có bàn tay tái nhợt nào, đó chỉ là ảo giác. Nhị gia dùng nhánh cây vẽ ở trên lồng ngực của mình, vẽ ra từng đường tro nóng nhàn nhạt, nhưng lại làm cho mình có cảm giác lạnh như băng. Những đường vẽ tro nóng kia hình thành phù văn, cũng để cho mình sinh ra một loại tư vị quái dị. Thân thể của mình, giống như trong vô hình đã khoác lên một kiện áo bông, ngăn cách nhiệt độ ở trong thể nội phát ra. Hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới. Nhiệt độ ở trong thân thể, mới vừa muốn đi ra khỏi cơ thể, liền lại bị cản về trong thân thể, tuần hoàn qua lại. "Ghi nhớ vết tích ta vẽ đạo phù này." Nhị gia kỳ quái nhìn Hồ Ma một chút, nhưng thấy phù văn đã vẽ thành, liền cũng thấp giọng nhanh chóng dặn dò: "Từ lúc này trở đi, hỏa kình trong thân thể ngươi liền sẽ liên tục không ngừng bị cản trở về, mà ngươi thuận theo vết tích của đạo phù này, đem những hỏa kình này tích lũy, từng chút từng chút, dẫn tới bụng của ngươi, dần dần, nơi này sẽ góp nhặt ra lô hỏa khổng lồ." "Cái này chính là của lô hỏa của ngươi, lô hỏa càng đốt sẽ càng vượng, ngươi cũng càng ngày càng cường tráng, thẳng cho đến khi ngươi bắt đầu học tập pháp môn mới..." "Có lô hỏa này, về sau ngươi cũng sẽ không cần lo lắng đụng phải những tà ma kia." "Bọn hắn thấy ngươi ở xa xa thì liền tự mình nhượng bộ lui binh." "..." Hồ Ma bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, cẩn thận hỏi: "Vậy nếu như, là tà ma tiến vào trong thân thể của ta thì sao?" "Ha ha..." Nhị gia nở nụ cười lạnh, nói: "Coi như thật sự có tà ma đui mù, tiến vào trong thân thể của ngươi, cũng sẽ giống như là tiến vào bên trong lô hỏa, nóng rực khó chịu được, liên tục không ngừng chạy đi, nếu chạy không thoát, sợ là phải trực tiếp bị hỏa lò này thiêu đốt tiêu tán..." "A?" Nghe thấy Nhị gia nói nghiêm túc, Hồ Ma vội vàng cảm thụ một chút, sau đó thoáng yên tâm: "Không có việc gì a..." "Mình hoàn toàn không muốn bị đốt tiêu tán, ngược lại cảm giác trong thân thể ấm áp dễ chịu, rất dễ chịu..." "Điều này nói rõ ta kỳ thật không phải là tà ma?" "..." "..." Cùng một thời gian, bà bà ở phía xa xa nhìn ánh đèn ở trong căn phòng làm bằng đá kia, thật lâu, mới thở nhẹ ra một hơi, không nói nhiều lời nữa: "Đi thôi!" "..." Thân thể lưng còng, mang theo tiểu nha đầu mặc hồng y, trong bóng đêm, chậm rãi tiến vào bên trong rừng rậm.