Chương 10

Bởi Vì Nghèo Chỉ Có Thể Khai Báo Hỏng Cơ Giáp

Dư Mạn Mạn 09-04-2025 23:53:42

Nhân viên trạm năng lượng: "Có, có, có, chỗ chúng tôi cái gì cũng có." "Đừng nói 257,256 dùng cũng có, toàn tinh tế đầy đủ nhất." La Tái: "..." 256 hóa thạch cũng không bằng cái miệng lợi hại của nhân viên ở đây. La Tái chưa từ bỏ ý định, nếu nơi này là trạm năng lượng lớn nhất của Á Tư Tinh, vậy chiếc 257 kia khẳng định đã từng đến đây nạp năng lượng. Chỉ là có gây được sự chú ý cho người ở đây hay không thôi. La Tái thay đổi cách hỏi: "Có ai từng thấy một chiếc 257 nào mà còn nhanh hơn cả 259 không, chắc là không thể nào đúng không? Trừ phi loại năng lượng được nạp là siêu năng lượng?" Nhân viên công tác: "Siêu năng lượng cũng không được, mấy loại đồ cổ như 257 mà dùng siêu năng lượng chẳng khác nào tự sát. Trừ phi..." La Tái lại một lần nữa bùng lên hy vọng: "Trừ phi cái gì?" Nhân viên công tác: "Trừ phi chiếc 257 kia bản thân nó đã là quái vật tinh tế rồi. Có một số việc, chính là như vậy không thể giải thích được, đúng vậy." La Tái: "..." Anh chỉ muốn hỏi thăm về 257, chứ không phải muốn nghe chuyện lạ. Bây giờ nhân viên trạm năng lượng phục vụ tốt như vậy sao, nạp năng lượng còn tiện thể kể chuyện xưa giúp khách hàng thư giãn. Nhân viên công tác một lần nữa nạp năng lượng bình thường cho chiếc 259 của La Tái, khi nạp được một nửa thì có việc khẩn cấp, hắn chỉ cái cậu học trò tiếp tục nạp nửa năng lượng còn lại cho chiếc 259 này. Lúc này bên ngoài trạm năng lượng, từ xa xa lóe lên một vòng ánh sáng tím xanh. Khác với chiếc cơ giáp màu tím "quê mùa" của La Tái, đó là một loại ánh sáng nằm giữa kín đáo và phô trương, sắc điệu mê người. La Tái nhẹ nhàng cau mày, gần như có thể nghe thấy "chậc" một tiếng. Vòng ánh sáng tím xanh kia càng ngày càng gần, cho đến khi gần như dựa sát vào cơ giáp của La Tái thì dừng lại. Chiếc cơ giáp màu vàng kim cực kỳ bắt mắt, giống như chủ nhân của nó. Một người đàn ông cao lớn từ cơ giáp bước xuống, một thân trang phục màu xanh sẫm, bộ đồ phi hành phác họa dáng người cao ngất của hắn, phía dưới cặp kính bảo vệ mắt màu nâu chuyên dụng, là một đôi mắt đào hoa rạng rỡ. Chỉ riêng cái tướng mạo này mà nói, không thể chê vào đâu được. Bất kể là người hay là cơ giáp. Cậu học trò vừa khâm phục vừa kính ngưỡng, ông chủ thật sự là người đẹp trai nhất toàn tinh tế. Nhưng La Tái một bên lại chẳng chút cảm xúc. Không gì khác, người này anh đã quá quen thuộc rồi, quen đến mức không thể quen hơn, gặp mặt cũng đã gần 26 năm. Từ khi vừa mở mắt ra là đã thấy. Người đàn ông tháo kính bảo vệ mắt xuống, nhìn người oan gia trước mắt đã lâu không gặp, hài hước nói: "Anh còn cần nạp năng lượng sao? Là đột nhiên nhớ ra anh còn có một người em trai mới đến à?" La Tái hết sức cạn lời: "Tôi cho rằng cậu cũng giống như tôi, nhưng sao đầu óc chỉ như trẻ con ba tuổi vậy?" Người đàn ông cao lớn: "Con mẹ nó anh mới ba tuổi!" La Tái: "Ồ, Có ai lại tự mắng chính mình như vậy không?" Người đàn ông cao lớn huých vai La Tái một cái. Bọn họ đã là một thể, lại không phải một thể. Một cặp song sinh dị trứng. Đều cao lớn như nhau, nhưng tướng mạo bất đồng, tính cách cũng bất đồng. Năm La Tái trở thành quân trưởng, đồng thời La Trụ cũng làm chủ toàn bộ trạm năng lượng không gian vũ trụ. Nếu không phải cơ giáp quân dụng của La Tái không cần lo lắng về vấn đề năng lượng, e rằng cũng phải cầu La Trụ xin năng lượng. Bất quá La Trụ tự cho rằng, hắn lợi hại hơn La Tái một chút xíu. La Trụ liếc mắt nhìn chiếc cơ giáp màu tím "quê mùa" của La Tái. Chỉ sợ tên này là đang âm thầm chấp hành nhiệm vụ, bằng không sao lại điều khiển loại cơ giáp "quê mùa" này. Nếu không phải hắn đến Á Tư Tinh "tuần tra cửa hàng", cũng không thể nhìn thấy La Tái. Là anh em, có thể giúp đỡ tự nhiên phải giúp. La Tái nhạy bén mà quan sát ánh mắt của cậu học trò đang nạp năng lượng. La Trụ không để bụng: "Thuộc hạ của tôi, không ai dám làm kẻ phản bội." La Tái đặc biệt phiền cái kiểu ngữ khí này của em trai mình. Rõ ràng là làm chính sự, vì cái gì cứ phải làm đến giống như là đang làm chuyện tà môn ngoại đạo. Nghe mấy lời này, không biết còn tưởng hắn là đại ca xã hội đen nào đó. La Trụ biết tính tình của anh trai, nhưng hắn chính là như vậy, không đổi được. "Anh không nói tôi đi rồi, đừng có tìm tôi nhé!" La Tái đá hắn một cước, đương nhiên là có chừng mực. La Trụ khoa trương mà nhếch miệng: "Đi đây!" La Tái lúc này mới nói: "Xem xem có chiếc 257 nào tới nạp năng lượng không." La Trụ ngẩn ra: "Cái gì?" "257? Đó không phải là cơ giáp tư nhân sao? Anh tìm nó làm gì?" Đầu óc La Trụ cũng thông minh như La Tái, hơn nữa còn có tâm linh cảm ứng. Hắn có thể cảm nhận được La Tái tìm 257 rất gấp gáp. La Tái nhàn nhạt đáp lại: "Bởi vì nó nhanh." Đôi mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc không bình thường. La Trụ nhanh chóng bắt được. Có thể khiến anh trai hắn đích thân đến Á Tư Tinh tìm, hơn nữa chỉ là một chiếc 257, vậy thì nó phải nhanh đến mức nào? Không hề khoa trương mà nói, thứ đồ kia không phải là nên báo hỏng rồi sao? Lòng hiếu kỳ của La Trụ lập tức bị khơi dậy. Lúc nghiêm túc hắn cũng rất nghiêm túc: "Chuyện này dễ thôi, tùy tiện điều tra một chút là biết. Cần gì anh phải ở đây tìm hiểu?" La Tái không lên tiếng. Nếu thật sự dễ như vậy, anh cũng không cần từ Đế Đô Tinh đến đây. Cho dù thật sự có ghi chép, nhìn thấy chiếc 257 kia, liền có thể xác định ai là người điều khiển nó sao? La Trụ chân dài vai rộng bước vào phòng điều khiển chính của trạm năng lượng. Việc lấy ghi chép phi thường nhanh, cũng chỉ là chuyện một giây. Hình ảnh trên không trung hiện ra, không lâu trước đó, có một chiếc 257 đã từng đến nạp năng lượng. La Trụ cho La Tái vào xem. Hắn cho rằng La Tái sẽ hưng phấn, nhưng sắc mặt La Tái vẫn nhàn nhạt. La Trụ: "?" La Tái: "Cậu lại mở thông tin cơ bản của chiếc 257 này ra xem." La Trụ theo lời mở ra, hồ sơ đăng ký của chiếc 257 liền hiện ra. Kích cỡ: 257 Số hiệu: 002 Màu sắc: Xám bạc Ngày xuất xưởng: Ít nhất 5 năm Trạng thái bảo trì: Tốt Chủ cơ giáp: Tiền Bạc Bạc La Trụ: "Có vấn đề gì sao?" La Tái: "Ngày sinh của Tiền Bạc Bạc cậu xem thử." La Trụ liếc mắt nhìn: "Cái quái gì đây!" Thế mà lại là một đồ cổ, còn là hàng gia truyền. La Trụ: "La Tái, anh không thể như vậy, chúng ta không thể khinh thường người lớn tuổi. Biết đâu người ta chính là lái nhanh như vậy, có bao nhiêu năm kinh nghiệm điều khiển thì sao?" La Tái: "Đúng vậy, có bao nhiêu năm kinh nghiệm điều khiển. Trung bình một năm lái một lần cơ giáp, mỗi lần không quá hai tinh giây." Má nó! Hai tinh giây, nói cách khác ông Tiền Bạc Bạc mở cửa khoang cơ giáp, ngồi vào, sờ soạng bảng điều khiển một chút, lại lái được 180 mét, sau đó dừng lại, tắt bảng điều khiển, mở cửa, đi xuống. Ha ha, một loạt thao tác rất lưu loát. Hai tinh giây. Khiến La Trụ cũng hết chỗ nói. "La Tái, đây là do bên cảnh vệ các anh không đúng rồi. Ai kêu các người không cập nhật thông tin?" "Cơ giáp đến tay ai, nên đăng ký tên người đó, ngay cả trẻ con cũng hiểu đạo lý này." La Tái cũng không muốn để ý đến hắn. Nhưng mà đạo lý nên nói cho trẻ con vẫn là cần thiết: "Bảo cậu xem thông tin cơ bản, không phải chỉ để xem cho vui." "Số hiệu 002 là một trong những chiếc 257 đời đầu, năm đó điều luật Liên Bang mới ban hành về hạng mục cơ giáp này, đối với chủ cơ giáp đạt đến một độ tuổi nhất định và không có bất kỳ ghi chép sự cố nào, trên danh nghĩa có thể vĩnh viễn có được quyền sở hữu cơ giáp." La Trụ lại sửng sốt: "Như vậy sao? Vậy chẳng phải rất phiền phức?" La Tái khoanh hai tay trước ngực: "Nhiều nhất là mười chiếc cơ giáp trên danh nghĩa. Nói cách khác, chỉ cần Tiền Bạc Bạc luôn khỏe mạnh, cơ giáp của ông ấy sẽ vĩnh viễn là của ông ấy, bất kể qua tay bao nhiêu lần." La Trụ: "Chẳng lẽ cơ giáp chủ mới xảy ra vấn đề, cũng tính lên người ông ấy?" La Tái: "Ông ấy chỉ lo trên danh nghĩa, xảy ra vấn đề tự nhiên có bộ phận liên quan đi điều tra." La Trụ: "Vậy nên nói, chiếc 257 này từ trước đến nay, một chút vấn đề cũng không có, an tĩnh như tờ?" La Tái ngầm thừa nhận. Đây là lý do khó mà tra ra chủ nhân thực sự điều khiển chiếc cơ giáp 257 này. Bất kể là từ chủ nhân cơ giáp đời đầu, hay là từ ghi chép Tinh Quỹ, đều không có thu hoạch gì. Nhưng anh đoán nó ở Á Tư Tinh điểm này, còn coi như có chút thu hoạch. Ít nhất biết nó đã từng nạp năng lượng ở đây. Điều La Trụ muốn biết nhất chính là: "Nó rốt cuộc nhanh đến mức nào, khiến anh phải trông mong mà tìm như vậy?" La Tái: "Cũng chỉ là bỏ rơi tôi hai lần mà thôi." La Trụ: "!!" La Trụ nghĩ đến chiếc cơ giáp mới vừa đổi kia, lòng ngứa ngáy. "Nếu tôi so với nó thì sao?" La Tái nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt hắn nói: "Đừng nói giỡn." La Trụ: "Má nó, tôi không phục." Hắn âm thầm nghĩ, đợi khi tìm được chiếc 257 kia, so qua mới biết được. La Trụ hắn có thể khống chế trạm năng lượng không gian toàn tinh tế cũng không phải là hư danh. La Tái đi rồi. La Trụ khoanh tay dựa vào chiếc cơ giáp màu vàng kim của mình lâm vào trầm tư. "Một chiếc 257 đời đầu, tôi thật không tin có thể nhanh đến mức nào." Cậu học trò nạp năng lượng "choang" một tiếng làm rơi dụng cụ xuống đất. Là chiếc 257 mà cậu đã từng nạp năng lượng sao? Nếu đúng là nó, vậy thì nó thật sự còn nhanh hơn cả quỷ! Cậu cũng không dám nói, cậu cũng không dám hỏi. Từ xa xa có một chiếc cơ giáp màu lam sắc bay tới, cái dáng vẻ lưu loát cùng màu sắc xa hoa này, vừa nhìn liền biết là hàng top. Cậu học trò lần này không dám ngẩn người nữa, vì bị mắng: "Ngẩn người làm gì hả? Sống rồi thì làm việc đi!" Cậu học trò: "Dạ." Chiếc cơ giáp màu lam thông qua hệ thống dẫn âm đặt hàng: "Năng lượng đỉnh cấp, đổ đầy." Cậu học trò: "Được, thưa quý khách." Cậu nơm nớp lo sợ mà nạp năng lượng cho chiếc cơ giáp xa hoa này, bỗng nhiên lại nghe được hệ thống dẫn âm của nó: "Xin hỏi một chút, có ai nhìn thấy chiếc cơ giáp 257 nào đi ngang qua không?" Dụng cụ nạp năng lượng của cậu học trò thiếu chút nữa lại rơi xuống.