Cái cửa hàng này bày bán tạp hóa, ngay gần lối vào chợ trời, đáng lẽ ra lượng khách căn bản không cần lo lắng.
Nhưng mà, cho dù mấy cửa hàng bên cạnh đều đông nghẹt người, nó vẫn cứ im ắng, một bóng khách cũng không có.
Chủ cửa hàng là một ông chú, rất cao lớn, để một vòng râu, trông có chút tiều tụy.
Ông đội một chiếc mũ màu đen trên đầu, hơi giống mũ Beret, lại giống mũ phi công, Ông cũng không rao hàng, cũng không xem hàng hóa của mình, chỉ đứng ở đó không ngừng thao tác cái máy chơi game trên tay.
Đây là một trò chơi bắn súng đã có từ lâu đời.
Tên gọi của nó là bắn cơ giáp.
Cũng chính là bắn rớt cơ giáp càng nhanh, càng nhiều, cấp bậc cơ giáp càng cao, điểm tích lũy của ngươi càng lợi hại.
Hứa Ý nhớ rõ, có một thời gian, trò chơi này còn có cả không gian mô phỏng chân thực.
Nghe nói lúc ấy người chơi lợi hại nhất toàn tinh tế, đã được trường quân đội Liên Bang tuyển chọn.
Không thể không cảm thán, nghề nào cũng có trạng nguyên.
Hứa Ý đi qua cái cửa hàng kia, ánh mắt vô tình liếc tới hình ảnh trò chơi của chủ quán.
"Hô hô hô hưu!"
"Kill-kill-kill-kill!"
Mạnh dữ, bốn mạng liên tiếp. Hơn nữa bắn rớt đều là cơ giáp tác chiến, oanh tạc bốn cái!
Cô ngây người.
Tốc độ tay của ông chú này... Không, phải nói là phản ứng, không phải người bình thường.
Cô có chút không nhấc nổi chân, muốn nhìn xem ông là vô ý hay là thật sự lợi hại như vậy.
Dù sao ông chú chỉ lo chơi game, cũng không để ý đến cô.
Cô liền lén lút đứng ở một bên, như là đang xem hàng hóa trên cửa hàng, kỳ thật tầm nhìn đều ở máy chơi game của ông chú.
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Nhóc con, muốn chơi không?"
Hứa Ý: "A", bị phát hiện rồi. Thật xấu hổ.
Cô cũng không sửa lại việc ông chú gọi cô là nhóc con, bởi vì cô cắt tóc ngắn ngủn, đội mũ lưỡi trai, áo hoodie quần dài là trang phục tiêu chuẩn, thật sự là kiểu trang điểm "nhóc con".
Như vậy đưa cơm hộp cũng tiện.
Cô xấu hổ mà cười cười, chỉ vào cái máy chơi game trong tay ông chú: "Cái này hay thật."
Ông chú "ừ hừ" một tiếng: "Nhóc con cũng tinh mắt đấy."
Câu tiếp theo là: "Muốn không? Mười tinh tệ bán cho nhóc, đảm bảo ngon bổ rẻ."
Hứa Ý: "A? Cháu không cần, cảm ơn."
Mười tinh tệ mua cái máy chơi game, cô còn chưa tới mức xa xỉ như vậy.
Hơn nữa, cô làm gì có thời gian bắn cơ giáp? Cô lái cơ giáp còn không xong nữa là.
Ông chú lại như là cuối cùng cũng đợi được khách hàng, không dễ dàng để cô đi: "Chê đắt á? Tám tinh tệ cho nhóc luôn, tính cả tài khoản của ta."
Hứa Ý nghĩ: Cháu thật sự không cần, ông chú tìm người khác đi.
"Cái kia, tài khoản của ông lợi hại như vậy, cháu chơi không được."
Ông chú ngậm miệng lại: "Cái này đúng là một vấn đề. Người bình thường rất khó luyện đến tiêu chuẩn của ta."
"Vậy nhóc xem xem, có cái gì muốn, ta cho cháu giá mở hàng."
Hứa Ý: "..." Ha ha. Cuối cùng cũng biết vì sao quán này không ai lui tới. Mọi người ơi, ở đây có người cưỡng mua cưỡng bán đó.
Thôi thì, đến cũng đã đến rồi, đi ngang qua cũng đã đi ngang qua, xem sao vậy.
Đồ tạp hóa của ông chú rất nhiều, nhưng dường như không có thứ cô muốn.
Ngay cả Bánh Xe Vạn Năng cũng không có, không nên chứ.
Hứa Ý định ghé qua quán tiếp theo.
Kết quả, ông chú như nhìn thấu tâm tư của cô, chơi game cũng không chơi nữa, quay lại hỏi: "Nhóc con, cháu muốn tìm gì?"
Hứa Ý đáp: "Có Bánh Xe Vạn Năng không, chính là loại bánh xe đề phòng bị rơi xuống hố ấy."
Ông chú lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Cháu tìm Bánh Xe Vạn Năng á? Cái đồ đó có gì hay ho? Ta cho cháu xem đồ lợi hại hơn."
Nói rồi, ông từ bên dưới cái rương kê ghế ngồi, lấy ra mấy cái bánh xe.
Trông rất cũ, đều có thể nhìn thấy vết tích trên bánh xe.
Hứa Ý: "Ơ..." Tuy rằng là chợ đồ cũ, ít ra ông ấy cũng nên lấy cái bảy tám phần mới chứ.
Mấy cái bánh xe này, còn cũ hơn cả chiếc 257 của cô.
Ông chú lại thần bí hề hề hạ giọng nói với cô: "Đừng xem thường chúng."
"Biết là đồ gì không?"
"Năm đó cơ giáp loại hình tác chiến của quân đội đệ nhất, dùng chính là lô bánh xe này. Đây vẫn là lô đầu tiên do Công nghiệp Quân sự Liên Bang sản xuất, có tiền cũng không mua được."
Hứa Ý làm bộ dạng kinh ngạc, kỳ thật một chữ cũng không tin.
"A, thật là lợi hại."
Đợi lát nữa ghé quán thứ hai, chủ quán chắc chắn sẽ nói với cô, do Viện Nghiên cứu Quân sự Liên Bang chế tạo...
Ông chú lộ ra vẻ mặt hưng phấn: "Nhóc con ngươi cũng có mắt nhìn đấy."
"Để ta cho cháu xem đồ lợi hại hơn, người thường ta không nói cho đâu."
Hứa Ý muốn chạy đi, lại ngại. Chẳng lẽ cô diễn quá giống thật sao?
Sớm biết vậy đã không xem ông chú chơi game, hu hu.
Ông chú từ phía sau cái rương kê nồi, không sai, trên cái rương đó thật sự có một cái nồi.
Ông từ trong cái rương đó, lấy ra một cái túi đen sì.
Trông có vẻ hơi cũ, cái túi đó chắc là từ thời Hàm Phong rồi, đã rách đến không thể dùng được nữa.
Ông chú vẫy vẫy tay với Hứa Ý: "Cháu lại đây xem, cẩn thận một chút."
Hứa Ý cũng chỉ dịch một bước chân, lễ phép mà xem một cái.
Nhìn cái này, lại thật sự khiến cô giật mình.
Bởi vì đồ bên trong cái túi đen sì kia, không phải thứ khác, mà là Bộ Khởi Động cơ giáp.
Nhưng cái Bộ Khởi Động này vẻ bề ngoài trông to hơn Bộ Khởi Động bình thường, màu sắc cũng khác, nó giống như bị mốc meo ấy, có chút màu đen.
Điều thu hút ánh mắt của cô nhất chính là, bên cạnh nó thế mà có một cái thiết bị giống như cánh quạt, không biết có phải để tản nhiệt hay không.
Ông chú chỉ vào cái Bộ Khởi Động và nói: "Cái này không phải do Công nghiệp Quân sự Liên Bang sản xuất, lúc đó Công nghiệp Quân sự Liên Bang còn chưa có thực lực này."
Hứa Ý thuận theo lời ông hỏi: "Vậy cái này là do đâu sản xuất ạ?"
Ông chú biểu tình thập phần ý vị sâu xa: "Cái này là do một người tài giỏi tự mình phát triển, để chứng minh nó có thể sử dụng, đã đưa cho Viện Nghiên cứu Quân sự số một làm."
Má ơi!
Thật đúng là nhắc đến Viện Nghiên cứu Quân sự, hu hu!
Nhưng mà vì sao, Hứa Ý cảm thấy lời ông chú nói có chút thật thì phải?
Bởi vì cô tinh mắt mà nhìn thấy, mặt sau của Bộ Khởi Động, được mài rất kỹ, một chữ ký hiệu cũng không có.
Thông thường mà nói, Bộ Khởi Động cơ giáp cái loại đồ vật mẫn cảm này, nhà ai sản xuất thì sẽ khắc ký hiệu của nhà đó, còn có một chuỗi ký tự thể hiện thân phận của mình.
Không có ký tự, hoặc là hàng nhái, không có tư cách khắc.
Hoặc chính là hàng có cấp bậc, không cần khắc.
Hứa Ý tò mò: "Nhưng nó dù lợi hại, hẳn là cũng không so được với Bộ Khởi Động 259 hiện tại."
"Trông nó có vẻ cũ kỹ."
Ông chú bĩu môi: "Không thể so nó với 259. 259 muốn dùng nó cũng không dùng được, cái thứ đồ ngu ngốc đó."
"Nhưng nếu dùng cho 258, đặc biệt là 258 đời đầu, cháu biết cảm giác đó không, trên đầu có gió xoáy, tùy thời bay lên."
Hứa Ý: "Nhưng ông hiện tại đi đâu mà tìm 258 chứ?"
Ông chú: "Cho nên ta thà cất, cũng không bán rẻ."
"Thứ này, là truyền thống."
"Thôi, nói với cháu cũng không hiểu."
Hứa Ý phụ họa: "Là không hiểu lắm."
Nhưng cô ngay sau đó đổi giọng: "Nhưng nếu dùng cho 257 thì sao?"
Ông chú sửng sốt: "Cái gì? 257?"
Ông cúi đầu xem xét Bộ Khởi Động trong tay: "Cũng không phải là không được, 258 đời đầu vẫn là từ 257 trực tiếp cải tiến mà thành, về lý thuyết là được."
"Thao tác thực tế thì..."
"Thao tác thực tế thì như thế nào ạ?"
"Sẽ bị tê liệt sao? Sẽ bị đoản mạch sao?"
Hứa Ý trước đây từng để ý đến Bộ Khởi Động 258, mấy lần muốn xuống tay, nhưng đều sợ không áp dụng được mà từ bỏ.
Kết quả, hiện giờ Bộ Khởi Động 258, cũng đi theo 258 mà không còn.
Khó cho chiếc 257 của cô, sửa tới sửa lui cũng đã mấy năm.
Cô chỉ có thể lùi mà cầu tiếp theo, không cần cầu hàng nguyên gốc, phàm là dùng được, đều phải nhanh tay mua.
Vấn đề là, cái Bộ Khởi Động này trông quá cũ, không biết còn có thể dùng được bao lâu.
Ông chú thần sắc bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Nhóc con, ta nói thật với cháu thế này, thao tác thực tế có bị liệt hay không, có bị đoản mạch hay không, còn phải xem người điều khiển."
Hứa Ý không hiểu: "Có ý gì ạ?"
"Chẳng lẽ nó còn có thể phân biệt người khác nhau?"
Ông chú lúc này đến một chút ý cười cũng không có: "Không phải ý này."
"Ý ta là, người có thể thao tác nó, cần thiết phải có tiêu chuẩn của quân đội đệ nhất lúc bấy giờ."
"Bởi vì nó là một Bộ Khởi Động chuyên dùng cho cơ giáp loại hình tác chiến của quân đội đệ nhất."
Hứa Ý không hiểu nên hỏi: "Tiêu chuẩn của quân đội đệ nhất?"
Ông chú: "Cũng chính là từ Mã Nhĩ Đa Tinh đến Đế Đô Tinh, không quá mười tinh giây."
Hứa Ý trầm mặc.
Cô nhíu mày đến có thể kẹp chết con ruồi.
Tính toán quá kém, cô phải tính toán thật kỹ.
Ông chú cho rằng cô bị dọa sợ: "Nhóc con, đó là tiêu chuẩn của quân đội đệ nhất lúc bấy giờ."
"Tiêu chuẩn hiện tại ít nhất cũng phải cao hơn hai tinh giây."
"Bất quá cái Bộ Khởi Động này cũng cũ rồi, không thể yêu cầu tốc độ tám tinh giây."
Hứa Ý vẫn còn đang tính.
Lần trước từ Á Tư Tinh đi Đế Đô Tinh, hình như dùng 30 tinh giây thì phải.
Vừa rồi từ Á Tư Tinh tới Mã Nhĩ Đa Tinh, tốn 22 tinh giây gì đó.
Vậy thì trừ đi, tính ra cũng tầm tám tinh giây.
Vậy là có thể dùng được.
Hứa Ý tương đối quan tâm đến tuổi thọ của cái Bộ Khởi Động này: "Nó còn có thể dùng được bao lâu nữa ạ?"
Ông chú: "Đại khái có thể dùng..."
"Không phải, nhóc có nghe ta nói lúc nãy không? Nếu không đủ nhanh, dùng cũng như không."
"Người có thể dùng được nó, dùng đến khi 260 ra đời cũng không có vấn đề gì."
Hứa Ý búng tay một cái.
Ông chú, cháu quá thích câu cuối cùng này rồi.
Dùng đến khi 260 ra đời, quá tuyệt vời.
"Cho cháu cái giá mở hàng đi, bao nhiêu tinh tệ?"
Ông chú cau mày: "Nhóc muốn mua? Để làm gì?"
Hay là những kẻ lòng dạ khó lường, mua về làm mánh khóe, đóng gói rồi bán giá cao.
Hứa Ý: "Cháu mua về để dùng, tự dùng."
"À, cháu lái 257."
Ông chú: "!!"
Vậy mà có người còn "mò kim đáy bể" hơn cả ông. Thời buổi này còn lái 257!
Xem ra là một đứa nhóc đáng thương.
"Giá chót, 30 tinh tệ."
"Nhóc chắc chắn muốn chứ, ta sẽ biến nó về trạng thái ban đầu cho cháu."
"Điều chỉnh thử tốt đến hai ngày, có vấn đề gì không?"
Hứa Ý mang theo 50 tinh tệ xuất phát, cũng không vượt quá dự toán.
Bất quá cô còn muốn mua thêm bánh xe, dầu bôi trơn và chất tẩy rửa các loại.
Nếu có thể thì, ký hiệu đuôi cơ giáp cũng đổi cái mới luôn, hiện tại cái đuôi này là hàng của xưởng nhỏ, cô muốn đổi cái thương hiệu lớn.
Hứa Ý mặc cả: "30 tinh tệ, ông chú đưa cháu thêm mấy cái Bánh Xe Vạn Năng mới luôn nha."
Ông chú thở dài một hơi: "Loại mới nào có dùng tốt như mấy cái này? Đồ quân dụng đệ nhất, nhóc con ngươi gặp may mới nhặt được bảo vật đó."
Hứa Ý không muốn mấy cái bánh xe kia: "Quá cũ rồi, sẽ bị nổ."
Ông chú cười nhạo: "Cả tinh tế nổ, nó cũng không nổ được."
Hứa Ý: "..."
Mua thêm một ít đồ lặt vặt, nhiệm vụ đến Mã Nhĩ Đa Tinh lần này của Hứa Ý coi như hoàn thành.
Nhưng cô tạm thời còn chưa thể đi, Bộ Khởi Động cần điều chỉnh thử, hai ngày sau mới xong.
Mở nền tảng giao cơm hộp, ngày hội của Mã Nhĩ Đa Tinh vì quảng cáo đáng tin cậy, đơn hàng cực nhiều.
Hứa Ý nhận mấy đơn hàng đến Tây Tháp Tinh.
Tinh cầu của nhà giàu, người đặt hàng nhiều, tiền boa cũng nhiều.
Cô vừa tính qua, từ Mã Nhĩ Đa Tinh đi Đế Đô Tinh đại khái tám tinh giây.
Đi Tây Tháp Tinh càng gần hơn một chút.
Cơ giáp khởi động, Hứa Ý chỉ dùng tốc độ thấp, hơn nữa đều là bay sát đường bay thấp nhất.
Tiến vào Tây Tháp Tinh rồi, tầm nhìn của cô trở nên rộng rãi hơn.
Giống như trong không khí cũng mang theo hương vị vàng son ngập trời.
Woa, đúng là thế giới của người có tiền.
Cơ giáp của Hứa Ý chậm lại, đơn hàng cuối cùng, là giao đến một khu biệt thự xa hoa.
Bất quá khu biệt thự trung tâm mảnh đất này có chút kỳ quái, một cái tạo hình như cơ giáp, là ý gì?
"Xin chào, cơm hộp của ngài đã giao đến, chúc ngài dùng bữa ngon miệng."
Hệ thống cảm ứng tiên tiến đến dọa người, tự động bắn ra một tầng giá để cơm, Hứa Ý vừa đặt hộp cơm lên, nó liền đậy nắp lồng lại, nguyên một bộ thao tác khử trùng - ổn định nhiệt độ, xong rồi giá để cơm tự động bắn vào trong.
Nó còn rất lịch sự mà cho tiền boa: [Cảm ơn dịch vụ, hẹn gặp lại. ]
Hứa Ý kinh ngạc đến ngây người: Quá có nhân tính đi.
Muốn ôm nó quá. Cho mười tinh tệ tiền boa đó.
Hứa Ý chuẩn bị về Mã Nhĩ Đa Tinh.
Hôm nay sẽ không nhận đơn giao hàng nữa, quá mệt mỏi.
Chiếc cơ giáp màu xám bạc vút lên giữa không trung, hất đuôi một cái rồi dừng lại, xem chừng đang phân rõ phương hướng.
Sau đó, như là đang chơi đùa, thực hiện một cú nhào lộn trên không tạo thành một dải Mobius.
Đột nhiên nó bất ngờ lao theo một hướng nào đó, không phát ra một tiếng động, chỉ để lại một vệt khí mờ rồi biến mất tăm.
Hệ thống cảm ứng: [Vật thể -257, quá trình thay đổi tốc độ - tốc độ thấp, tốc độ trung bình, đều tốc, tăng tốc kịch liệt, ghi lại - dải Mobius nhanh nhất trước mắt. ]
Người nào đó đang gặm cơm hộp chơi game: "Sặc!"
Hệ thống cảm ứng: [Câm miệng lại, ăn cái gì thì đừng nói chuyện. ]
Vệ Dương: "Chết tiệt, có chuyện lớn rồi."
"Mở!"
Hình ảnh trên không trung theo tiếng mở ra, Vệ Dương hét lớn: "Chú, chiếc 257 kia lại tới nữa. Nó tới đuổi giết cháu, á!!"