Vì sao đột nhiên mọi người đều đang tìm 257?
Chiếc 257 kia, rốt cuộc là nhân vật nào?
Cậu học trò lần này ngớ người, làm cho chủ nhân chiếc cơ giáp màu lam cho rằng cậu chưa từng thấy qua.
Cũng phải thôi, chiếc 257 kia sao lại ở chỗ này?
Thằng nhóc Vệ Dương đã nói, là gặp được ở giao giới giữa Uy Đăng Tinh và Lai Dịch Tinh.
Cho dù chiếc 257 kia không ở hai tinh cầu này, cũng sẽ không ở một Á Tư Tinh cách xa chúng như vậy.
Huống chi Á Tư Tinh cái địa phương này...
Không phải hắn coi thường, thật sự là không có cái điều kiện kia cùng hoàn cảnh, để mà sáng tạo ra tốc độ năm lần plus.
Vệ Cận từ Tây Tháp Tinh đến Uy Đăng Tinh, Lai Dịch Tinh vòng một vòng, không có một chút manh mối.
Theo lẽ thường, tốc độ nhanh như vậy, không lý do gì mà không đưa tới sự chú ý của các hệ thống Liên Bang.
Nhưng cố tình, chiếc 257 kia giống như thật sự không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Vệ Dương sẽ không lừa hắn, ghi chép quang não càng là phản ánh đúng sự thật cái liên hoàn số liệu khổng lồ kia.
Vệ Cận cảm thấy, có phải là chính mình có chút nóng nảy, bỏ lỡ tin tức gì quan trọng.
Vốn dĩ vòng xong Uy Đăng Tinh và Lai Dịch Tinh, hắn tính toán trở về Tây Tháp Tinh.
Nhưng năng lượng tiêu hao một ít, mà năng lượng đỉnh cấp không phải chỗ nào cũng có, hắn mới đến Á Tư Tinh. Ngay cả như vậy, đây đã là trạm năng lượng gần nhất rồi.
Cậu học trò nạp đầy năng lượng, còn chưa kịp bấm nút hoàn thành, chiếc cơ giáp màu lam trước mắt đã tự động đóng lại nắp năng lượng.
Quang não phát ra tín hiệu báo động lạnh băng: [Năng lượng đã đầy, xin giữ khoảng cách nhất định. ]
Cậu học trò: "..."
Cậu lại không phải muốn cướp, cần gì phải làm như vậy?
Vệ Cận hoàn hồn: "À, cơ giáp của tôi có trang bị báo động tự động, xin lỗi."
Ngữ khí của hắn cực kỳ nhạt, một chút ý tứ xin lỗi cũng không nghe ra.
Cậu học trò thầm nghĩ, quả nhiên là hạng người vô nhân tính. Loại cơ giáp như vậy, hẳn là chỉ có cơ giáp của ông chủ mới có thể so sánh.
À không, cơ giáp của ông chủ còn lợi hại hơn nhiều.
Đang nghĩ ngợi thì hắn liền nhìn thấy ông chủ La Trụ từ phòng điều khiển chính đi ra, bộ dạng vội vàng, hẳn là phải đi.
Hai chiếc cơ giáp đều vô nhân tính giống nhau cách nhau không xa, ánh mắt La Trụ và Vệ Cận liền như vậy chạm vào nhau.
La Trụ nhướng mày, nhớ không lầm thì, chủ nhân chiếc cơ giáp này là: "Vệ Nhị."
Vệ Cận đối với cơ giáp từ trước đến nay đều là đã gặp là không quên được, hơn nữa hắn và người này cũng có chút duyên nợ: "Zeus, đã lâu không gặp."
Năm đó thời điểm tham gia tranh tài cơ giáp, bọn họ có một thời gian ngắn tiếp xúc.
Đều biết đối phương là một cao thủ, ít nhất ở tốc độ này, đều là người nổi danh trong giới cơ giáp.
Nhưng bọn họ không cùng đối phương so tài.
Nguyên nhân là, số người đến khiêu chiến bọn họ quá nhiều, không có thời gian sắp xếp.
La Trụ đánh giá vài lần chiếc cơ giáp màu lam của Vệ Cận. Quả là rất cừ, tất cả đều là đồ đỉnh cấp, ngay cả gọng kính phản xạ cũng là loại sợi carbon siêu mỏng mới nhất, vừa nhẹ vừa chắc.
Loại sợi carbon siêu mỏng này trước mắt chỉ sử dụng độc quyền, còn chưa bắt đầu ứng dụng, càng miễn bàn là sản xuất hàng loạt.
Nhưng Vệ Cận đã dùng trước.
Đều nói Vệ Cận yêu cơ giáp thành si, quả nhiên là nhân vật có máu mặt trong giới cơ giáp.
Cũng may cơ giáp của hắn cũng không thua kém.
Vệ Cận xuống cơ giáp, ánh mắt nhắm ngay chiếc cơ giáp màu vàng kim của La Trụ.
Giống như quét radar, ánh mắt hắn dừng lại ở vài chi tiết.
Vẻ ngoài của nó liền không bình thường, phần trước so với cơ giáp bình thường rộng và cao hơn, bộ khởi động tuyệt đối là một trái tim cường đại; hai bên thiết kế hơi lõm vào, là để giảm bớt trọng lượng của nó, thuận tiện giảm bớt áp lực luồng khí; phần đuôi được tinh giản hóa, trừ bỏ duy trì cân bằng ra, toàn bộ công năng đều bị loại bỏ, trang bị nhẹ ra trận.
Nếu Vệ Cận đoán không sai, quang não của nó không thể nghi ngờ so với động cơ của nó càng mạnh hơn.
Năm công năng cảm ứng - phân biệt - tính toán siêu mạnh cấp S, đừng nói đường ngắn, cho dù cơ giáp tan thành từng mảnh, nó vẫn như cũ có thể siêu cường trở về.
Đây là bộ quang não tiên tiến nhất hiện tại của toàn tinh tế, được phát minh bởi nhà chỉ huy quân sự tài ba số một vũ trụ sơ khai, chỉ đứng sau bộ quang não tác chiến toàn năng tối thượng của quân đội.
Nói cách khác, ngay cả những người bình thường cũng không thể tiếp cận và điều khiển nó.
Đừng hỏi vì sao Vệ Cận lại quen thuộc nó như vậy.
À ha. Gặp được một đối thủ có cùng đam mê.
Vệ Cận không tiếc lời ca ngợi: "Một cỗ máy tuyệt vời."
La Trụ đáp lại bằng lời khen tương tự: "Cậu cũng vậy."
Chỉ có người yêu cơ giáp, mới có thể coi cơ giáp là đồng đội máu thịt của mình, chứ không phải một cỗ máy vô tri.
Sau vài câu qua lại, La Trụ hỏi: "Sao đột nhiên lại đến Á Tư Tinh?"
Vệ Cận: "Tôi từ Uy Đăng Tinh, Lai Dịch Tinh đến, vừa lúc ở đây có năng lượng đỉnh cấp."
La Trụ: "Hai tinh cầu kia quả thật không có." Không có điều kiện thích hợp để chứa năng lượng đỉnh cấp.
Vệ Cận gật đầu: "Nói đến Á Tư Tinh vẫn là có chút khác với tôi tưởng tượng."
La Trụ nhếch môi dưới: "Cậu cảm thấy nó nghèo nên không xứng có năng lượng đỉnh cấp sao?"
Vệ Cận: "Cũng không phải, chỉ là đến đây mới biết, thì ra nó không nhỏ."
La Trụ: "Vậy cậu nên đến thường xuyên hơn, Á Tư Tinh có nhiều điều thú vị lắm, ví dụ như gần đây có một chiếc 2..."
Suýt chút nữa là nói lỡ miệng. Nói với Vệ Cận, cậu ta hẳn là không tin đâu.
Đừng nói Vệ Cận, ngay cả hắn cũng không mấy tin được.
Vệ Cận lại nhanh nhạy nghe ra ẩn ý gì đó, hắn nghiêm mặt lại.
"Có phải là xuất hiện một chiếc 257, tốc độ nhanh đến mức vượt quá tưởng tượng?"
La Trụ cau mày: "Ý cậu là gì?"
Vệ Cận: "Nhìn dáng vẻ của anh là đã biết hoặc nghe nói rồi. Thật không dám giấu giếm, tôi đi Uy Đăng Tinh và Lai Dịch Tinh, chính là để tìm chiếc 257 này."
Tim La Trụ vì vậy mà chấn động. Lại thêm một người nữa!
Giống như anh trai hắn, muốn tìm chiếc 257 đời đầu kia.
Chết tiệt. Chiếc 257 này rốt cuộc nhanh đến mức nào?
"Vệ Nhị, chúng ta nói chuyện."
Một lát sau, trong phòng điều khiển chính của trạm năng lượng, sự im lặng không tiếng động lan tràn.
Sau khi La Trụ và Vệ Cận trò chuyện về chiếc 257 kia, không khí càng thêm nặng nề.
Nói đúng ra, bọn họ cũng chưa từng gặp qua chiếc 257 này.
Cũng không được chứng kiến cái gọi là thần tốc của chiếc 257 đó.
Nhưng từ những thông tin đối phương cung cấp mà xem xét, nó thật sự giống như truyền thuyết, một chút cũng không chân thật.
La Trụ cảm thấy như có gì đó nghẹn lại trong lòng, hận không thể lập tức lục soát toàn tinh tế, tìm được chiếc 257 kia, cùng nó chiến một trận.
Vệ Cận so với anh ta tốt hơn một chút, nhưng điều hắn muốn làm nhất chính là, mở chiếc 257 ra, xem bên trong rốt cuộc có cấu tạo gì.
La Trụ hứng thú bừng bừng: "Xem ra tôi phải ở lại Á Tư Tinh một thời gian."
Vệ Cận trong mắt cũng tràn đầy sức sống: "Á Tư Tinh, có chút thú vị."
Lúc này, ở khu đỗ tạm của Á Tư Tinh, Hứa Ý liên tục hắt xì mấy cái.
Sau khi lau chùi xong cho chiếc cơ giáp "cà tàng" của mình, cô mới phát hiện có mấy chỗ nhỏ lại bị hư.
Không có cách nào, chỉ có thể tự mình sửa chữa.
Đi bảo trì một lần ít thì mấy chục tinh tệ, nhiều thì cả trăm tinh tệ, không chịu nổi.
Quan trọng nhất chính là, rất nhiều linh kiện của 257 đã bị đào thải, 259 lại không nhất định gắn lên được, cho nên đi cũng là vô ích.
Nhân viên bảo trì nói với cô nhiều nhất một câu là: "Đổi chiếc cơ giáp đi, đều khuyến khích đổi cũ lấy mới mà, 259 cũng không đắt."
Hứa Ý nghe đến lỗ tai đều mọc kén.
Nhưng chiếc 257 của cô vẫn còn có thể chạy mà, làm gì phải đổi chứ.
Tuy rằng không được mượt mà như vậy, nhưng nó vẫn dùng được.
Hứa Ý từ thùng dụng cụ lấy ra một số linh kiện, trước tiên thay cái cánh quạt thông gió nhỏ.
Lần trước ở chỗ giao giới giữa Uy Đăng Tinh và Lai Dịch Tinh, gặp phải cái khe gió, cánh quạt nhỏ bị luồng gió mạnh thổi đến có chút oải, đổi cái mới là được.
Ở đuôi cơ giáp có hai chỗ bị trầy xước, hẳn là lúc ở Phỉ Mang Tinh, lùi mạnh về phía sau thì bị cọ xát.
Điều này cho thấy cô còn chưa đủ cẩn thận, kỹ thuật không tới nơi tới chốn.
Lần sau nhất định không thể để bị cọ xát nữa.
Cô cẩn thận mà cạo mà tút lại cho bằng phẳng, trước tiên sơn một lớp sơn lót, phơi khô sau đó lại phun sơn màu xám bạc.
Xong.
Việc này không khó, phun đều là được.
Đây đều là vấn đề nhỏ, rất dễ giải quyết.
Khó nhất vẫn là trái tim và "máu" của nó.
Hứa Ý mở khoang đầu cơ giáp, dùng tay thăm dò bộ khởi động của 257.
Hơi nóng dư lại còn chưa tan hết.
Thời kỳ đầu cơ giáp không có trang bị tản nhiệt tốt như vậy, hơn nữa cô thường xuyên lái nó chạy khắp nơi, không nóng mới là lạ.
Cứ như vậy thì rất nhanh sẽ hỏng.
Hứa Ý suy nghĩ, có phải nên thêm cho nó một bộ tản nhiệt hay không, hoặc là, trực tiếp đổi một cái bộ khởi động?
Nhưng đây là trái tim của 257, nào có dễ dàng như vậy tìm được loại thích hợp mà sử dụng?
Cho dù tìm được rồi, cũng cần một thời gian để thích ứng, vạn nhất trên đường gặp phải sự cố, thì xong đời.
Nhưng nếu không đổi, tính năng của nó sẽ từ từ giảm xuống, các bộ phận khác cũng sẽ bị nó liên lụy.
Hứa Ý khẽ cắn môi, vẫn là nên thay đổi thôi.
Nghe nói chợ đồ cũ lớn nhất toàn tinh tế - chợ trời Mã Nhĩ Đa Tinh, còn có thể đào được mấy món đồ hay ho của 256, hay là đi tới đó xem sao?
Hứa Ý mở hệ thống định vị cá nhân.
Vốn là tra một chút lộ tuyến và thông tin về chợ trời, ai ngờ lại thấy một quảng cáo hiện ra.
"Không có giá thấp nhất, chỉ có càng thấp hơn. Chợ trời Mã Nhĩ Đa Tinh mừng ngày hội, chào đón bạn."
Ôi, liên tiếp ba ngày ưu đãi giảm giá, vậy chẳng phải như đồ cho không sao?
Đi, đi nhanh, còn chờ gì nữa!
Hứa Ý đậy nắp khoang đầu cơ giáp, vỗ nhẹ vào nó một cái: "Ngoan ngoãn, chúng ta đi săn đồ thôi."
"Xuất phát."
Chiếc cơ giáp màu xám bạc từ khu đỗ tạm chầm chậm bay lên, giữa không trung vẽ một vòng cung,"vút" một tiếng lao vào đường dẫn Tinh Quỹ.
Vừa mới bảo trì xong, cho nên nó tạm thời không còn cái tiếng "duang" kia nữa, chạy rất êm, cảm giác cực kỳ tốt.
Khi đi ngang qua trạm năng lượng từ xa, trong gương chiếu hậu của 257, có một vòng ánh sáng tím xanh và một vòng ánh sáng xanh ngọc đang nhấp nháy.
Hứa Ý không để ý lắm.
Không biết đứa nhóc nào cải trang, đủ loại màu sắc ánh sáng thật khó coi, xấu.