Hứa Ý thở ra một hơi, tốc độ dần chậm lại.
Cô mở quang não, bật hình ảnh thời gian thực của sàn xe cơ giáp.
Trong hình ảnh, bốn cái Bánh Xe Vạn Năng kia quả nhiên bắn ra móng vuốt nhỏ, có chút bá đạo, giống như đang nói có hố thì sao chứ, ta đây cứ thế mà lướt qua.
Hứa Ý cảm thấy mấy cái món đồ chơi nhỏ này còn rất đáng yêu.
Cũ thì cũ một chút, nhưng khi đối mặt với hố, không hề nương tay.
Ông chú kia nói, mấy cái bánh xe này là vật liệu của quân đội đệ nhất dùng qua.
Nếu là thật, vậy mấy cái món đồ chơi nhỏ này còn rất có tác phong ngoan cường của quân nhân.
"Lần này đến chợ đồ cũ, là đào được kho báu rồi."
Giống như đứa trẻ mua được đồ chơi mới, lúc này Hứa Ý cũng đang chơi rất hăng say.
Vừa rồi mấy cái hố nhỏ kia, nhiều nhất là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, vậy thử xem tính năng vượt hố lớn của nó thì sao?
Hứa Ý tập trung cao độ, thuần thục tăng tốc, cơ giáp "duang" một tiếng vút bay đi.
Địa điểm nổi tiếng nhất của Mã Nhĩ Đa Tinh, là hố tử thần Mard.
Chưa từng đến nơi đó thì cũng không dám nói là đã đến Mã Nhĩ Đa Tinh.
Trong ấn tượng, cô giao cơm hộp đi qua cái hố tử thần kia vài lần, tuy rằng qua hố không tính là tốn sức, nhưng mà cứ qua một lần hố tử thần đã ngốn của cô không ít năng lượng, chuyện này cô vẫn luôn để bụng.
Vì thế rất nhiều đơn hàng của Mã Nhĩ Đa Tinh, cô đều nhìn không vừa mắt.
"Hôm nay có mấy cái Bánh Xe Vạn Năng này, ha ha, có oán báo oán, có thù báo thù."
Xem nó còn dám ngốn của cô nhiều năng lượng như vậy không.
Chiếc 257 màu xám bạc sau khi thích ứng với Bánh Xe Vạn Năng, bay càng ngày càng dễ dàng.
Hứa Ý ngay cả hố cũng không nhìn."Qua, trực tiếp qua, lại qua, tùy tiện qua!"
Cảm giác này, như giẫm trên đất bằng, còn gì thích ý hơn.
Hố tử thần Mard nằm ở trung tâm mảnh đất của cả tinh cầu, bốn phía đường dẫn Tinh Quỹ đan xen.
Tinh cầu khác là thất tinh phủng nguyệt, mà nó lại làm theo cách trái ngược, nhìn từ xa xa, một cái hố to vắt ngang ở đằng kia, giống như vực sâu, lại giống địa ngục.
Người nhát gan một chút, cũng không dám đi vào bên trong đường dẫn Tinh Quỹ, đều là có thể tránh bao xa thì tránh.
Người gan dạ, cho dù là lái vào trong cùng đường dẫn Tinh Quỹ, cũng phải thỉnh thoảng đề phòng bị rơi xuống hố.
Chết thì không chết được, chính là nửa tàn nửa phế cộng thêm cực kỳ gian nan mới có thể từ hố tử thần bò dậy.
Không sai, là dùng từ bò.
Bằng không, hố to như vậy, phải vận dụng mười mấy chiếc cơ giáp vận tải, cùng nhau tác động mới có thể kéo một chiếc cơ giáp lên.
Hứa Ý hiếm khi mà bật quang não.
Bốn cái Bánh Xe Vạn Năng được xác định kích cỡ một cách chính xác.
Xem lại độ sâu của hố tử thần..."A, thật sự có chút khó khăn."
Nó giống như con quái thú khổng lồ há rộng miệng, đang chờ chiếc cơ giáp "cà tàng" của cô cho nó nhét kẽ răng.
Mà lúc này, chính là thời khắc náo nhiệt nhất của Mã Nhĩ Đa Tinh, tất cả mọi người đều tụ tập ở khu quảng trường, chúc mừng tinh cầu trẻ tuổi này lại lớn thêm một tuổi.
Là khu vực hố tử thần trung tâm mảnh đất, tự nhiên tĩnh lặng vô cùng.
Thời cơ tốt. Chọn ngày không bằng nhằm ngày.
Không có bất kỳ ai, bất kỳ cơ giáp nào quấy rầy, để cô lặng lẽ thử một chút từ đầu này hố tử thần đến đầu kia.
Hứa Ý buông hết suy nghĩ, toàn thân thả lỏng.
Chiếc 257 màu xám bạc giống như hòa vào bầu không khí yên tĩnh của hố tử thần, lặng yên không một tiếng động tiến vào phạm vi đường dẫn Tinh Quỹ của hố tử thần.
Khoảng cách còn lại: [bằng năm chiếc cơ giáp... Ba chiếc cơ giáp... Nửa chiếc cơ giáp... ] chính là rìa ngoài của hố tử thần.
Cô đi chính là đường kính ở giữa của hố tử thần, được gọi là đường kính tử vong.
"Đến rồi!"
Hứa Ý nháy mắt cảm giác được cơ giáp bị nâng lên, lần này phi thường rõ ràng, đại khái là do hố quá lớn.
Thậm chí, cô còn có thể rõ ràng cảm giác được móng vuốt của Bánh Xe Vạn Năng bắn ra, dùng sức bám vào đường dẫn Tinh Quỹ, để đề phòng lực hấp dẫn của hố tử thần kéo cơ giáp xuống.
Hai luồng lực lượng đang xé rách, giằng co.
Lấy ưu thế tuyệt đối mà nói, bốn cái Bánh Xe Vạn Năng, mười hai cái móng vuốt nhỏ, ở trước mặt lực hấp dẫn của hố tử thần, phảng phất như voi trước mặt muỗi.
Có thể tưởng tượng, phía trước cô mỗi lần bay qua hố tử thần, vì sao chiếc cơ giáp "cà tàng" lại tốn nhiều năng lượng như vậy.
Là một cuộc vật lộn thực sự.
Nhưng mà lần này, cô có chỗ dựa.
Mười hai cái móng vuốt nhỏ mặc kệ những thứ khác, chỉ cần bám trụ được là bám, mà cô ở khoảnh khắc chúng nó bám vào, tăng tốc bay.
"Cọ xát" vài cái, móng vuốt thu hồi, cơ giáp đột nhiên thoát khỏi lực hấp thụ, như không có gông cùm xiềng xích.
"Phù!"
Hứa Ý thoải mái thở dài.
Giống như đột nhiên dỡ xuống gánh nặng trên người, cái cảm giác đó, vô cùng sảng khoái.
Nhìn vào năng lượng tiêu hao, ít nhất so với lần trước tốn ít hơn một phần ba năng lượng.
"Thấy ổn rồi, ha ha."
Chờ lát nữa tới đối diện, lại luyện tập cảm giác thêm một lần nữa, về sau đưa cơm hộp tới bên này cũng liền thao tác thuận tay hơn.
Hứa Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường vừa đi qua - đường kính tử vong của hố tử thần.
Bản thân con đường, vẫn là con đường cũ. Kỳ thật sợ hãi nó, là lòng người mà thôi.
Chiếc cơ giáp màu xám bạc quẹo một vòng lớn, quay đầu, không nghiêng không lệch tiến vào hướng ngược lại của đường kính tử vong.
Vừa rồi lần kia là chạy thử, tuy rằng thả lỏng, nhưng còn chưa dám tùy ý mà điều khiển.
Lần này liền lấy thái độ bình thường mà đến đi.
Hứa Ý lưu loát mà thao tác cơ giáp giảm xóc - tăng tốc - rồi lại hoãn – lập lại, cơ giáp "duang" một tiếng, kịch liệt lao qua đường dẫn Tinh Quỹ, nhìn xa tựa như chân không chạm đất bay qua giống nhau.
Nhưng hiển nhiên không có khả năng đó, thoát ly đường dẫn Tinh Quỹ chỉ là càng nhanh rơi vào hố tử thần.
Từ xa xa, ở hướng đối diện có một vòng ánh sáng tím xanh đang nhấp nháy.
Lâu như vậy mới có một chiếc cơ giáp đi ngang qua, quả nhiên đều chạy đến bên kia quảng trường náo nhiệt rồi.
Hứa Ý liếc mắt liền thu hồi tầm mắt. Gần đây lưu hành cái kiểu ánh sáng này sao? Vì sao đều cải trang thành cái màu sắc này?
Hoàn hảo.
May mắn nó ở hướng đối diện, không ảnh hưởng cô thử lại một lần cảm giác, hì hì.
Mà chiếc cơ giáp màu vàng kim lóe ánh sáng tím xanh kia, lúc này cũng sắp tới bên cạnh hố tử thần.
La Trụ nhếch môi dưới. Hắn liền biết, nơi này bây giờ hầu như không có người.
Vừa lúc có thể không chỗ nào cố kỵ mà bay một đoạn.
Hắn thực hưởng thụ cái cảm giác chinh phục đường kính tử vong này.
Trong nhận thức của hắn, không đi qua đường kính hố tử thần Mard, đều không tính là lái qua cơ giáp.
Nếu lúc này chiếc 257 kia ở đây thì...
"Gì vậy?"
Hắn không nhìn lầm chứ, lúc này, hướng đối diện của đường kính tử vong, vậy mà có cơ giáp đi ngang qua.
Hơn nữa, tốc độ còn không kém.
La Trụ hai mắt đánh giá, ngoại hình bình thường, ánh đèn bình thường, cơ giáp bình thường.
Không biết là đứa nhóc chơi cơ giáp nào, thừa dịp ít người tới khiêu chiến hố tử thần.
Tốc độ này thực không tồi, xuyên qua đường dẫn Tinh Quỹ.
Đương nhiên, so với hắn vẫn là không thể so.
Quan trọng nhất chính là, La Trụ đoán, tốc độ này của nó giới hạn ở bên ngoài hố tử thần.
Chờ thật sự tới hố tử thần, liền không biết nó có dám hay không.
Hắn gặp qua không ít người, phía trước tốc độ có bao nhiêu nhanh, lúc tới hố tử thần tốc độ liền có bao nhiêu buồn cười.
Nhưng người chân chính chơi cơ giáp, đối mặt hố tử thần, chỉ có nhiệt huyết, chưa từng sợ hãi.
Tựa như hắn, mỗi lần từ hố tử thần bay qua, đều hận không thể nhanh một chút, lại nhanh một chút.
Hoặc là nhanh, hoặc là chết.
Trong lúc La Trụ đang suy nghĩ, chiếc cơ giáp kia ở hướng đối diện càng ngày càng tiến gần.
"Ồ? Vậy mà là loại hạng nhẹ, nhìn có chút nhỏ."
Khoảng cách này, nó sắp bước vào đường viền ngoài của hố tử thần.
Mà La Trụ cũng vậy.
La Trụ thuần thục mà tăng tốc, tiện thể nhìn xem chiếc cơ giáp kia ở hướng đối diện, có dám hay không duy trì tốc độ cao lao tới.
Nhưng mà...
Trong ý tưởng của hắn, dừng lại hoặc là giảm tốc độ, đều không có.
Ngược lại, chiếc cơ giáp kia giống như điên rồi, nó gia tốc, hơn nữa tăng không ngừng hai lần tốc độ, ba lần tốc độ, bốn lần tốc độ... Tốc độ tối đa.
La Trụ nhìn chiếc cơ giáp đó vận hành ở tốc độ cao rồi vụt qua, một luồng khí xoáy khổng lồ tụ lại từ bên cạnh cơ giáp của hắn ầm lướt qua.
Nếu nói chiếc cơ giáp kia, vừa rồi là xuyên qua đường dẫn Tinh Quỹ, như vậy giờ khắc này, nó giống như mất khống chế, giống như không nhạy bén, giống như không hấp thụ được đường dẫn Tinh Quỹ, giống như tùy thời rơi xuống hố tử thần.
"Điên rồi!"
"Không biết đó là hố tử thần sao?"
"Không biết tự lượng sức mình."
"Chơi tốc độ mà cũng dám liều mạng?"
La Trụ chuẩn bị tâm lý, chờ nghe tiếng vang thật lớn kia, sau đó, hắn sẽ tìm người cứu viện.
Chỉ là đi ngang qua, hắn tuyệt đối là người lương thiện.
Chính là, xung quanh hết thảy đều yên tĩnh một cách quỷ dị.
Hố tử thần vẫn là cái hố tử thần kia, đường dẫn Tinh Quỹ cũng vẫn là cái đường dẫn Tinh Quỹ kia.
Không có tiếng vang lớn, không cần cứu viện.
Con ngươi La Trụ căng thẳng, vừa rồi cái tốc độ kia...
Không đợi hắn hoàn hồn, quang não bắt đầu liên tiếp báo cáo:[ Vật thể -257; tốc độ nhanh nhất - năm lần tốc độ plus; tốc độ qua hố - cao tốc, sau biến hóa siêu tốc độ, siêu lần tốc; tốc độ hố tử thần - trước mắt ghi nhận được nhanh nhất. ]
257! Chiếc 257 kia!
La Trụ cả người giống như bị lôi quang đánh qua, bị hắc động hút lấy.
Hắn một lòng muốn tìm 257, thế nhưng lại gặp nó theo cách như vậy.
Ở cái địa phương như hố tử thần này.
Ở cái lúc không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Ở cái lúc hắn tự phụ mà cho rằng, đó là một chiếc cơ giáp hạng nhẹ bình thường, không có gì đặc biệt, mới phát hiện, mẹ nó, vai hề lại là chính hắn.
Nghe một chút quang não của hắn cẩn thận như thế nào, quang não chưa nói chiếc 257 kia lập kỷ lục, chỉ nói tốc độ qua hố tử thần trước mắt ghi nhận được nhanh nhất, là chiếc 257 kia.
Nhưng La Trụ rất rõ ràng, cái này cùng câu nói của La Tái "cũng chỉ là bỏ rơi tôi hai lần mà thôi" là giống nhau.
Không biết vì cái gì, giờ khắc này, La Trụ có cảm giác xấu hổ.
Chiếc 257 kia, nó căn bản không xem hố tử thần ra gì.
Thử hỏi có ai dám ở lúc qua hố mà không ngừng tăng tốc?
Tốc độ cao, siêu tốc độ, siêu lần tốc, nó không phải điên rồi, nó là để cho người khác điên.
Ít nhất, hắn điên rồi.
Không cần so đấu.
Hắn, không đủ tư cách.
Lúc ấy hắn hỏi La Tái, nếu hắn cùng 257 so thì sẽ như thế nào, La Tái nói đừng nói giỡn.
Đúng là tự chê cười.
Hắn chính là cái trò cười kia.
La Trụ thật sâu mà nhìn hố tử thần, mặt hắn, vừa nóng rát vừa đau.