Chương 8

Bởi Vì Nghèo Chỉ Có Thể Khai Báo Hỏng Cơ Giáp

Dư Mạn Mạn 09-04-2025 23:53:42

Năng lượng đầy đủ quả nhiên khác biệt. Chiếc cơ giáp "cà tàng" như được hồi sinh. Ngay cả tiếng "duang" cũng êm tai hơn rất nhiều. Hứa Ý run run chân vài cái, cơ giáp lại nghiêng mình trượt vào Tinh Quỹ, mang theo quán tính lao về phía trước, thậm chí không cần thao tác. "Ha, đúng là hưởng thụ cảm giác "mượt mà"." Hứa Ý búng tay tắt màn hình. "Ngươi đó, cũng đủ tinh quái. Ăn no mới chịu làm việc." Cơ giáp tuy là vật thể lạnh băng, nhưng con người lại có tình cảm. Ở chung lâu rồi, có bao nhiêu tiền cũng không mua được sự ăn ý này. Tuy rằng ngoài miệng gọi là chiếc cơ giáp "cà tàng", nhưng đến một sợi dây điện, cô cũng chưa từng làm chúng mệt mỏi. Còn trông chờ nó kiếm tiền, không đối xử tốt với nó thì đối xử tốt với ai. Hứa Ý vừa mới nghĩ ngẩn ngơ một chút, cơ giáp đã bay ra khỏi Á Tư Tinh rất xa. Ước chừng đã đi được một phần ba quãng đường. Đáng lẽ là dùng 2% năng lượng. Hứa Ý liếc nhìn bảng năng lượng. "Ôi! Cái gì? Thế mà đã dùng 2. 5%." "Chậc chậc. Cho nên nói, sự nghiệp tinh thông nhờ cần cù, hoang phế vì ham chơi." Lời người xưa luôn đúng. Đơn giao hàng vừa thiếu, cô ít chạy mấy chuyến, năng lực làm việc liền giảm sút. Hứa Ý tập trung tinh thần trở lại. Với 0. 5% năng lượng hao hụt kia, cô nhất định phải bù lại. Đi Phỉ Mang Tinh không có đường tắt hay đường nhỏ, chỉ có một Tinh Quỹ, điều này cũng cho thấy, chỗ đó căn bản không thiếu tiền. Như vậy, cô chỉ có thể đi đường bình thường. Nhưng cách đi có thể thay đổi một chút. Hứa Ý quyết định nhân cơ hội này, thử một kiểu bay mới. Trên đường từ đây đến Phỉ Mang Tinh, tầng khí quyển ổn định, luồng khí bằng phẳng, chiếm hết thiên thời địa lợi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự chênh lệch độ cao khi bay cũng không tính là lớn. Hứa Ý tập trung cao độ, khởi động chế độ xoay tròn, tốc độ thấp - tốc độ trung bình - tốc độ cao, ở thời điểm lên tới tốc độ tối đa, cô chuyển sang chế độ bay, cơ giáp giống như một mũi khoan điện rung mạnh lao ra. Tầng khí quyển vốn dĩ không có quá nhiều trở ngại, luồng khí cũng rất ổn, cơ giáp vượt qua tốc độ bình thường 1. 5 lần. Quan trọng nhất chính là, kiểu bay siêu mạnh mẽ này, chỉ bằng quán tính cũng có thể đi được hai phần ba quãng đường còn lại. Như vậy tính ra, năng lượng cần thiết cho chế độ xoay tròn tuy rằng nhiều hơn so với chế độ bay, nhưng chỉ dùng một lần. Thật có lời. Hứa Ý là lần đầu tiên dùng kiểu bay này. Cô muốn thử từ rất lâu rồi, nhưng mỗi lần thời cơ đều không thích hợp. Hoặc là cơ giáp không được đổ đầy năng lượng, hoặc là điều kiện tầng khí quyển không thỏa mãn. Đến đây đi. Nhân lúc đổ đầy năng lượng, thử một lần xem sao. Thật may mắn chính là, cô giống như đã thành công. Từ khi chuyển từ chế độ xoay tròn sang chế độ bay, tay cô liền không hề động đậy nữa. Nói cách khác, không cần thao tác gì, tùy ý quán tính bay của nó. Hứa Ý thỉnh thoảng liếc nhìn bảng lộ trình, từ còn hai phần ba quãng đường, đến còn một phần ba quãng đường, gần, gần rồi. Nhưng mà, vì sao tốc độ vẫn không giảm đi bao nhiêu? Đã cách Phỉ Mang Tinh không đến hai đơn vị cự ly, tốc độ chỉ giảm 2%. Hứa Ý: "?" Không tìm ra nguyên nhân, thật kỳ quái. Mãi đến khi cách Phỉ Mang Tinh còn một đơn vị cự ly, quang não mới chậm rì rì mà báo cáo, thì ra trước khi cô bay đến đây, vừa vặn có đội tuần tra Phỉ Mang Tinh đi qua đoạn đường này. Nói cách khác, bọn họ đã đi trước tách bớt những tạp chất làm nhiễu động luồng khí. Khó trách lại càng thêm mượt mà. Hứa Ý vớ được một món hời lớn. Hứa Ý: "Ồ." Sớm biết vậy không cần chạy tốc độ cao, dùng tốc độ trung bình là có thể đến Phỉ Mang Tinh rồi. Cũng may, năng lượng tiêu hao ít hơn so với mong đợi của cô một chút, rất vừa lòng. Sắp đến nơi rồi, cô phanh nhẹ một chút, giảm tốc một chút, rồi lại phanh nhẹ một chút. Bay tốc độ cao mà phanh gấp thì rất hại thân thể. À, thực ra là hại cơ giáp. Còn cô thì không sao, da cô dày mà. Sau đó, chiếc 257 màu xám bạc giống như tiên nữ rải hoa, nhẹ nhàng uyển chuyển bay vào giới hạn của Phỉ Mang Tinh. Hộp cơm này cần giao đến một khu nhà giàu. Phong cảnh đẹp đến mức Hứa Ý hoa cả mắt. Cuối cùng, cô dừng lại ở một ngôi nhà màu trắng. Số nhà to đùng ở đây được làm bằng khoáng thạch lam sao trời, vừa kín đáo vừa sang trọng. Hứa Ý nhẩm tính, cái biển số nhà này chắc phải bằng cô chạy hơn một ngàn đơn hàng mới mua được. Cô còn chưa kịp làm gì thì hệ thống cảm ứng của người ta đã lên tiếng: "[Ai đó? Làm gì?]" Hứa Ý:... Kiểu nói này mình thấy thật là quê mùa. Hứa Ý: "Chào ngài, cơm hộp của quán Á Ngôi Sao đã giao đến, mời ngài nhận. Ngoài ra, theo yêu cầu của ngài, tôi có thể mang thuốc về Á Tư Tinh." Hệ thống cảm ứng đáp lại một câu: "[Đến muộn như vậy, thuốc cũng không cần uống, cứ để anh ta chết luôn đi. ]" Hứa Ý nghĩ thầm, uống hay không uống, có chết hay không thì liên quan gì đến mình. Nhưng mà nói mình đến muộn thì không được. Vì chạy chuyến này, chiếc cơ giáp cũ kỹ của mình đã thử đủ kiểu bay mới rồi đấy. Hứa Ý ngữ khí vẫn ôn hòa: "Vậy thưa ngài, ngài còn cần dịch vụ mang thuốc nữa không?" Nếu hủy bỏ thì càng tốt, bên chỗ cơm hộp sẽ trực tiếp đưa 30 tinh tệ này cho cô, ngoài ra còn bồi thường thêm năm tinh tệ tiền "chạy vặt", cô cũng không cần mang thuốc đâu. Hệ thống cảm ứng "Đô" một tiếng, sau đó phát ra một loạt âm thanh khả nghi, giống như là bị ai đó đánh cho một trận. Hứa Ý cũng không biết có phải mình nghe nhầm hay không. Sau đó, có người từ trong nhà đi ra. Một người mặc áo khoác bạc quần sẫm màu cao ráo, không nhìn rõ mặt vì đeo kính râm sao trời màu xám. Kính sao trời bản gốc đã rất đắt, kính sao trời xám lại là loại khoáng thạch mới được khai thác gần đây, cực kỳ hiếm có. Nếu không phải chắc chắn mình đưa cơm hộp đến Phỉ Mang Tinh, Hứa Ý sẽ cho rằng mình đang đứng ở Tây Tháp Tinh. Kính sao trời xám à, ngầu nha, có tiền đến mức nào chứ! Người cao cao đưa cho Hứa Ý một chiếc hộp, dặn dò: "Cái này đưa đến Á Tư Tinh, địa chỉ ở trên." Hứa Ý nhận lấy hộp, rồi đưa hộp cơm giao cho anh ta: "Đây là cơm hộp ngài đặt, chúc ngài ăn ngon miệng." Người cao cao không nhận: "Không cần đâu, cậu cầm lấy mà ăn. Tôi chỉ là tìm người đưa thuốc thôi." Ồ? Chuyện tốt như vậy á? Đây không phải là Phỉ Mang Tinh sao? Còn có người tốt như vậy? Người cao cao chẳng để ý gì đến mấy hộp dịch dinh dưỡng kia, chỉ nói với Hứa Ý: "Nhớ kỹ, nhất định phải đưa đến địa chỉ này." Nghĩ một chút, anh ta lại nói thêm: "Có thể trong vòng 30 tinh giây giao đến là tốt nhất." "Thôi, chuyện không thể nào thực hiện. Cậu cứ giao đến là được." Hứa Ý: "À, được." Đôi mắt kính của người cao cao lóe lên tia sáng xanh lam. Hứa Ý không nhúc nhích, anh ta phát ra một tiếng nghi ngờ: "Hả?" Hứa Ý: "?" Người cao cao: "À, tôi quên cậu là người Á Tư Tinh. Chắc là chưa từng thấy qua hình thức thanh toán cảm ứng ánh sáng xanh lam." Hứa Ý: Ồ? Thanh toán cảm ứng ánh sáng xanh lam! Ý là anh ta sẽ cho tiền boa sao? Người cao cao: "Mở hệ thống nhận thanh toán cảm ứng của cậu ra đi." Thiết bị cảm ứng của Hứa Ý đều được gắn trên đồng hồ đeo tay. Trong các phương tiện công nghệ tiện lợi nhất hiện nay, đồng hồ chính là cái "môi giới" rẻ nhất. Cô mở hệ thống nhận thanh toán cảm ứng, còn phát ra hai tiếng "ong" báo hiệu. Cằm người cao cao như muốn rớt xuống đất. Đã lâu lắm rồi chưa thấy ai dùng cái kiểu... Ờ, đồ cổ lạc hậu như vậy. Nhìn lại chiếc cơ giáp đang dừng ở trước cửa nhà. Cơ giáp 257? Cái này... Á Tư Tinh nghèo quá đáng thương. Khó trách xa như vậy mà cũng đưa cơm hộp đến, còn cung cấp dịch vụ đưa thuốc nữa. Không cho thêm chút tiền boa thì thật không thể chấp nhận được. Đôi mắt kính của người cao cao lại phát ra một tia sáng xanh lam, thanh toán thành công. Đồng hồ của Hứa Ý rung lên một chút, thế mà nhận được mười tinh tệ tiền boa. Thật cảm động! Người cao cao đi vào, cái hệ thống cảm ứng cửa lớn "hết hồn" kia lại lên tiếng. [Tiễn anh đi vạn dặm, anh chẳng nói chẳng rằng... ] Hứa Ý: "Ồ." Cô ngồi lên cơ giáp, cái hệ thống cảm ứng kia vẫn còn đang "hát". Hứa Ý lắc đầu, thứ này cài đặt cũng quá cảm xúc, tạm thời coi như thú vị. Thôi, cô nhận thêm một đơn giao hàng nữa rồi về. Mở giao diện của chỗ cơm hộp tìm kiếm, không có đơn hàng nào yêu cầu giao đến Á Tư Tinh. Nhưng có một đơn giao đến tinh cầu bên cạnh Á Tư Tinh - Đắc Phổ Tinh. Vậy thì nó. Hứa Ý nhận đơn, khởi động cơ giáp. Có kinh nghiệm thử kiểu bay mới rồi, lần này cô thao tác càng thêm chắc chắn. Chế độ xoay tròn, tốc độ thấp - tốc độ trung bình - tốc độ cao đến tốc độ tối đa, đúng lúc đó, chuyển sang chế độ bay thẳng, tiếng "ầm ầm" vang lên át đi cái tiếng "duang" nguyên thủy kia. Chiếc cơ giáp màu xám bạc như thể được búng tay một cái, đột nhiên biến mất trong không trung. Hệ thống cảm ứng cửa lớn của ngôi nhà màu trắng: [... Tiễn anh đi chân trời góc biển, anh - là - không, đâu mất tiêu rồi?] [Khoan đã, vừa rồi thoáng chốc cảm ứng được hình như là?] Hệ thống cảm ứng đèn đỏ bật sáng, báo động vang lên. "[Ôi trời ơi! Chủ nhân, có chuyện lớn, có chuyện lớn!]" Chủ nhân đáp lại: "Mày chê lúc nãy ăn đòn chưa đủ hả? Ồn ào chết đi được, im miệng!" "[Chủ nhân, anh không nghe là tổn thất của anh đó!]" Hệ thống cảm ứng đột nhiên im bặt. Hứa Ý chạy đến quán ăn nằm ở rìa ngoài cùng của Phỉ Mang Tinh, tương đương với việc vòng quanh Phỉ Mang Tinh một vòng. Cô xách hộp cơm lên, chuẩn bị trở về. Nhưng mà, ngay lúc chuẩn bị tiến vào Tinh Quỹ, cô gặp phải cái gọi là "chuyện không ai làm" trong truyền thuyết. Cô bị ăn vạ. Một chiếc 259 màu nâu chắn ngang trước mặt cô, còn cố tình chặn đường đi của cô. Người bên trong kiêu ngạo lớn tiếng ồn ào, thông qua loa khuếch âm của hệ thống quang não: "Cái cơ giáp mới mua của ông đây bị mày đâm hư rồi, đền tiền đi." Hứa Ý hết sức cạn lời. Thông thường chủ cơ giáp có chuyện muốn nói, chỉ cần thông qua hệ thống dẫn âm của quang não là được, cái kiểu ăn vạ này chính là muốn làm lớn chuyện, thế mà lại dùng loa khuếch âm, giống như mấy cái loa "thuốc diệt gián, thuốc diệt chuột, thuốc mối..." ấy, ai cũng nghe được. Nhưng mà làm ơn dùng cái đầu suy nghĩ một chút được không? Một chiếc 257 hạng nhẹ như của cô, có thể đâm hư 259 kiểu mới á, cười rụng răng cả tinh tế. Không bằng cứ nói thẳng "tao đến đây cướp tiền" thì hơn. Hứa Ý thở dài. Cô còn phải chạy đua với thời gian để giao cơm, không muốn lãng phí thời gian ở đây. Cô lên tiếng với chiếc 259 màu nâu kia: "Muốn đền bao nhiêu?"