Á Tư Tinh
Không gian vắng lặng.
La Tái cố ý chọn thời điểm yên tĩnh nhất để đến. Cơ giáp của anh đáp xuống nhà kho dự trữ khẩn cấp của Liên Bang, trừ nhân viên quản lý kho, không có ai biết quân trưởng đến.
Nhân viên quản lý kho lo sợ, không biết có phải có chuyện lớn gì xảy ra.
Nhưng mà quân trưởng chỉ phân phó hắn hai việc.
"Một, tuyệt đối giữ bí mật hành tung của tôi ; hai, tôi cần một chiếc cơ giáp 259 bình thường nhất."
Sau đó, La Tái thay một bộ cảnh phục, điều khiển chiếc cơ giáp màu tím bình thường nhất lại tràn ngập phong cách Á Tư Tinh, rời khỏi nhà kho.
Thời điểm bận rộn nhất của Á Tư Tinh sắp đến.
Mặc dù vậy, vẫn chậm hơn Đế Đô Tinh khoảng năm lần.
Thời điểm bận rộn nhất của Đế Đô Tinh, cơ giáp đều vụt qua nhanh như chớp, rất ít khi thấy có chiếc nào dừng lại.
Còn Á Tư Tinh, từng tốp cơ giáp giống như mấy ông lão nhàn nhã xếp hàng, rõ ràng có cả đống thời gian, lại còn giả bộ bận rộn.
Trật tự cũng tính là ngay ngắn, nếu bỏ qua những tiếng cãi nhau kia.
"Tao nói cho mày nghe, còn chắn đường tao, tao bay qua đầu mày luôn mày tin không hả?"
"Mày cũng ghê gớm đấy, mày ghê gớm hơn đầu tao, mày là rùa tinh tế."
"Mấy người cãi nhau vừa thôi, không thấy đằng sau đang xếp hàng dài sao?"
"Mắc mớ gì tới mày, cút!"
Ầm ầm ầm vài tiếng, mấy chiếc cơ giáp kéo nhau bay về phía trước.
Giống như ai nói nhỏ hơn là thua vậy.
La Tái cau mày.
Đột nhiên cảm thấy, có lẽ xem Á Tư Tinh qua vệ tinh thì tốt hơn, dù sao cũng có thể biết được các loại tình huống.
Chẳng qua, tiếng nói trong lòng anh không thể bỏ qua.
Tự mình đến Á Tư Tinh dù không có bất kỳ thu hoạch gì, cũng hơn là xem hình ảnh vệ tinh.
Bởi vì ngồi ở chỗ này, anh có một cảm giác mãnh liệt, khoảng cách với chiếc 257 kia càng gần hơn.
Nó nhất định ở chỗ này.
Anh chọn một vị trí, có thể nhìn thấy toàn bộ quỹ đạo giao nhau tụ tập, lại phân lưu tản ra của Á Tư Tinh, như vậy, tất cả cơ giáp ở đây đều có thể thu hết vào đáy mắt.
Chỉ cần chiếc 257 kia vừa xuất hiện, nhất định không thoát khỏi tầm mắt anh.
La Tái cho rằng là như vậy.
Chỉ là, vận may của anh không theo kịp sự chuẩn bị đầy đủ của anh.
Mắt thấy thời điểm bận rộn nhất của Á Tư Tinh sắp qua đi, trên tinh quỹ có rất ít cơ giáp, thậm chí đã lâu không xuất hiện cơ giáp, vừa xuất hiện đã là xanh đỏ lòe loẹt, không có khoa trương nhất chỉ có khoa trương hơn, khóe miệng La Tái đều có chút nhịn không được co giật.
Anh liên hệ với hệ thống cảnh sát Đế Đô Tinh.
Cố ý xem xét tình hình trực ban của nhóm cảnh sát được phái đến Á Tư Tinh.
Đừng nói 257 không có bất kỳ tin tức gì, Á Tư Tinh càng là biểu hiện tốt đẹp, không có bất kỳ sự cố gì, ngay cả một chút tranh cãi cũng không có.
La Tái nghĩ đến hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, giao thông bận rộn ngay ngắn trật tự!
Á Tư Tinh là tinh cầu có tỷ lệ xảy ra chuyện xấu thấp nhất toàn tinh tế, ngôi sao văn minh trường kỳ đứng đầu bảng.
Nếu như vậy, La Tái cảm thấy logic lại có chút không đúng.
Chủ nhân cơ giáp 257 nếu là cư dân Á Tư Tinh, thường xuyên sinh hoạt dưới hoàn cảnh như vậy, thế tốc độ kia làm sao mà có được?
Mặc dù là một người quanh năm ở không gian tác chiến huấn luyện, muốn đạt được tốc độ như vậy, nhanh nhất cũng phải mất mười năm.
Tưởng Hàn nguyên soái chính là như vậy.
La Tái luyện chín năm, trước mắt tốc độ nhanh nhất là lần trước.
5. 61 lần tốc độ ánh sáng.
Nhưng anh nhìn không thấy đuôi của 257.
Càng nghĩ càng cảm thấy, chiếc 257 kia tràn ngập thần sắc bí ẩn.
Nhưng tồn tại tức hợp lý.
La Tái cảm thấy, anh nên nghĩ lại một chút, thay đổi suy nghĩ.
Có lẽ, thủ cũng không phải là biện pháp duy nhất.
Chủ động xuất kích mới tìm ra đáp án.
Trạm năng lượng lớn nhất của Á Tư Tinh, chưa biết chừng sẽ có chút manh mối.
La Tái khởi động cơ giáp.
Chậc, lâu lắm không lái 259 bình thường, đến nỗi có chút không thích ứng được tốc độ của nó, quá chậm.
Hơn nữa, chiếc 259 này thật sự bình thường đến mức quá đáng.
Muốn thiết lập tự động tiến vào Tinh Quỹ cũng không được, cần phải tự lái vào.
Hoặc là do ròng rọc lâu năm thiếu tu sửa, hoặc là hệ thống cảm ứng không nhanh nhạy, tóm lại, anh hiện tại cùng với những người cãi nhau vừa rồi không khác biệt lắm, mỗi lần thao tác chiếc cơ giáp lại kêu ầm ầm ầm.
Thôi, với tốc độ này đi đến trạm năng lượng, cơ giáp không đói bụng, người cũng đói bụng.
La Tái tìm được một quán ăn nhìn cũng không tệ lắm ở gần đó, cho cơ giáp dừng lại.
Phục vụ thế nhưng ngoài ý muốn cũng khá chuyên nghiệp.
Có người giúp anh đỗ cơ giáp, còn hỏi anh có muốn đổ đầy năng lượng không, chỉ cần mua sắm 50 tinh tệ dịch dinh dưỡng trở lên, là có thể tặng một lần thêm năng lượng toàn cơ giáp.
La Tái sảng khoái mà mua sắm.
Mỗi loại hương vị dịch dinh dưỡng đều mua một lọ, người phục vụ quả thực coi anh như đại gia mà hầu hạ.
Trong một góc quán ăn, vài người giao đồ ăn đang đợi người phục vụ đóng gói đồ ăn.
Nhìn thấy La Tái tiêu xài mạnh tay, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, cười thầm.
"Ha, lông dê mọc trên người dê, sẽ không thực sự có thằng ngốc nào cho rằng, năng lượng tiện nghi tốt như vậy lại bị mình chiếm mất sao?"
"Ai biết được, nhà giàu không thiếu chút tiền lẻ ấy mà."
Hứa Ý liếc mắt đánh giá một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Dù sao thì cô cũng không uống dịch dinh dưỡng, cũng sẽ không nạp năng lượng cho cơ giáp ở những chỗ thế này, ai cần quan tâm chứ!
Hôm nay đơn đặt hàng ít quá, mà toàn là đơn gần, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.
Âm thầm thở dài, Hứa Ý đang muốn xách hộp cơm chạy đi, thì quản lý gọi cô lại:
"Này, Hứa Ý, giúp một tay. Có một khách hàng đặt đồ ăn, muốn tiện thể nhờ mang thuốc luôn."
Hứa Ý: "Giao tới đâu?"
Quản lý: "Phỉ Mang Tinh."
Tất cả những người giao đồ ăn: "!!"
Mẹ nó, Phỉ Mang Tinh. Đi một lần là sợ một lần, đầu có bị úng cũng không dám đi.
Quản lý biết không ai tình nguyện đi, vẫn là chỉ có thể gọi Hứa Ý.
"Tiền công là hai mươi tinh tệ, khách hàng trả."
Hai mươi tinh tệ!
Mắt Hứa Ý sáng lên.
Gấp mười lần so với tiền boa lần trước ở Lai Dịch Tinh.
Người giao đồ ăn bên cạnh thấy Hứa Ý động lòng: "Ê, mày thật muốn đi á?"
"Đó đâu phải Lai Dịch Tinh gì, vừa xa mà vừa nguy hiểm, người ở đó đều không bình thường đâu."
Không thì sao lại gọi là Phỉ Mang Tinh?
Nói cho nghiêm chỉnh thì, tinh cầu đó dân chúng thuộc tầng lớp trung lưu là chính, không thiếu tiền.
Nhưng mà lịch sử làm giàu của nó là dựa vào cướp bóc mà tích lũy vốn liếng ban đầu, dân ở đó đều mang gen cướp bóc.
Nói cách khác, không cần biết thiếu hay không thiếu, người ta chính là thích cướp.
Hơn nữa luật pháp ở đó cũng rất "lấy dân làm gốc", chỉ cần không phải cướp cả tinh cầu, thì coi như là đánh nhau nhỏ, phạt ít tiền là xong.
Chỗ đó còn rất bài ngoại, dân từ tinh cầu khác đến đó, cơ hồ không có ai được công bằng, chỉ có bị phạt là có.
"Hứa Ý, tao nói mày á, kiếm được hai mươi tinh tệ chưa chắc đã đủ đền khi bị cướp đâu."
"May mắn thì có thể không bị cướp, nhưng sẽ bị ăn vạ."
Hứa Ý ngớ người: "Ăn vạ?"
"Còn không phải sao? Bây giờ bọn họ không thịnh hành cướp nữa, mà chuyển sang ăn vạ."
Hứa Ý: Tôi điên mất, bọn ăn vạ đúng là chỗ nào cũng có. Nhưng mà...
Quản lý thấy Hứa Ý do dự, cũng không tiện ép: "Vậy để tôi nói lại với khách hàng xem sao."
Hứa Ý: "Khoan đã!"
"Đi, nếu trả ba mươi tinh tệ thì tôi đi."
Những người giao đồ ăn khác: Má nó! Thằng này ghê thật!
Quản lý nói lại với khách hàng một phen, ngoài dự đoán chính là khách hàng đồng ý luôn.
Hứa Ý nhận lấy hộp cơm của vị khách kia, đồ ăn còn không ít đâu, hơn nữa đều là dịch dinh dưỡng đắt nhất, xem ra là dân chơi thứ thiệt.
Được thôi, đi một chuyến ba mươi tinh tệ, trừ tiền năng lượng, rồi tiện thể làm thêm cuốc về nữa, thế nào cũng kiếm được trên năm mươi tinh tệ, hôm nay coi như là trúng mánh rồi.
Không có lý do gì mà không nhận cả.
Quản lý còn hỏi cô: "có muốn đổ đầy năng lượng cho cơ giáp miễn phí không?"
Hứa Ý thiếu chút nữa là trượt chân.
"Thôi, không cần, khách sáo rồi!"
Năng lượng đó cô dám dùng sao?
Dùng cho 259 thì không sao.
Nhưng mà 257 của cô không thể so với người ta, một chút vấn đề nhỏ cũng có thể chết người.
Vì tuổi thọ của chiếc cơ giáp "cà tàng", vẫn là thành thật đi trạm năng lượng lớn thì hơn. Mình nên tỉnh táo lại, nên tiêu thì cũng phải tiêu chứ sao.
Hứa Ý xách hộp cơm đi, vừa vặn nhìn thấy vị khách hào phóng kia đang uống dịch dinh dưỡng.
Nói thế nào nhỉ, nhà giàu có khác, uống dịch dinh dưỡng thôi cũng có thể uống ra cái cảm giác mỹ vị như vậy.
Nhìn người ta kìa, một tay chống, nhẹ nhấp môi mỏng, từng ngụm từng ngụm, thong thả ung dung phảng phất như uống nước soda vậy, thật thích ý.
Nhưng mà cái loại năng lượng tặng thêm của dịch dinh dưỡng này, không phải đi đường một chút là "tắt máy", đi thêm vài giờ là cơ giáp bãi công luôn sao?
Không hiểu được nha.
Cũng chẳng tới phiên mình lo lắng, đằng nào mình cũng không uống được, cô thầm nghĩ.
Hứa Ý quẹo mấy con phố, cuối cùng cũng lên được chiếc cơ giáp "cà tàng" của mình.
Chỗ này là khu đỗ cơ giáp tạm bợ tiết kiệm tiền nhất, không có bất kỳ phân chia vị trí nào, chỉ cần đỗ lọt vào là được.
Vì thế khu đỗ tạm bợ nơi nơi là 259 nằm ngang nằm dọc.
Trong một đám 259 ồn ào, chiếc 257 màu xám bạc trông thật không bắt mắt, không nhìn kỹ còn tưởng là chiếc 259 nào đó lắp thêm cabin nhỏ bên ngoài.
Kiểu như để vận chuyển hàng hóa lặt vặt ấy.
Hứa Ý nhìn mà buồn cười.
Trả tiền cho bãi đỗ, cô khởi động cơ giáp.
"Ôi, chỉ còn 3% năng lượng."
"Rõ ràng lúc trở về còn 5%."
"Dừng cơ giáp cũng tốn năng lượng, là sao chứ."
Không dám đi quá nhanh, cũng không thể quá chậm, Hứa Ý vẫn luôn duy trì tốc độ đều đều, bay đến trạm năng lượng.
Anh chàng nạp năng lượng liếc mắt nhìn bảng năng lượng, 0. 99%, ha ha, lại là một người keo kiệt đến chết. Như vậy mà cũng được, sao không báo hỏng luôn cho xong!
"Đổ bao nhiêu?"
Hứa Ý xấu hổ mà nhìn anh ta: "Năng lượng bình thường, đổ đầy."
Biểu tình của anh ta là: Tôi biết mà. Chắc gì cậu có thể thêm năng lượng đỉnh cấp chứ?
Hứa Ý: "Có thể nhanh hơn một chút được không, tôi đang vội."
Anh chàng nạp năng lượng: "Ha, ai mà chẳng vội."
Cuối cùng cũng đổ đầy năng lượng.
Hứa Ý đưa tiền, anh ta còn chưa kịp cầm lấy, chỉ nghe thấy "duang" một tiếng, vừa quay đầu lại, cơ giáp đâu?
Không có!
Đã xảy ra cái gì? Vừa rồi hình như chỉ là một chiếc 257 thôi mà?