Chương 14

Kẻ Cắp Vặt

Văn Nam 09-08-2023 21:40:51

Cả bọn cứ vậy ngồi trò chuyện, một phần để trông nom Tuấn Trường và một phần cũng là đợi bố mẹ cậu ta về nhà. Chẳng mấy chốc, bóng tối lại một lần nữa buông xuống bao trùm mọi cảnh vật, những ánh đèn đường bắt đầu được bật lên, hy vọng một phần nào xua tan đi cái tối quanh đây. Bấy giờ trong nhà Tuấn Trường chỉ còn lại Vân Linh và Bảo Vũ ngồi đợi. Hai người còn lại có việc nên đã về trước. Bảo Vũ nhìn thấy Tuấn Trường vẫn nằm im lìm, chậm rãi tiến tới, khẽ chạm vào người cậu ta: - Mày ơi! Mày ơi! Vân Linh cũng tiến tới để xem xét tình hình. Đôi mi của Tuấn Trường khẽ động, mí mắt dần mở ra. Nhìn thấy anh đã mở mắt, cả bọn có phần vui mừng, vì đôi mắt của anh có vẻ đã trở về trạng thái bình thường, không còn đỏ ngầu với những tia máu nữa, bờ môi cũng đỡ khô khan phần nào. - Mày sao rồi? - Bảo Vũ hỏi Tuấn Trường cố gắng ngồi dậy nhờ sự giúp đỡ của Bảo Vũ, cậu gật đầu, đoạn mỉm cười: - Tao cũng không còn cảm thấy mệt nữa rồi. Mà hơi đói. Đến lúc này cả hai người bạn mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe vậy, Vân Linh đi vào bên trong nhà bếp lục lọi tìm kiếm đồ ăn, một lát sau mang ra vài cái bánh mì, đưa cho Tuấn Trường: - Ăn đi. Tao thấy trên mặt tủ lạnh nhà mày đó! Tuấn Trường cầm lấy một cái, đoạn đưa hai cái cho hai người bạn. Vừa ăn, Tuấn Trường vừa nói: - Chúng mày muốn nghe tao kể về việc trưa nay không? Vân Linh đang bóc bánh mì, thấy vậy đặt xuống bàn, ánh mắt nổi rõ sự hứng thú, cô nàng nói vội: - Có! Có! Kể đi mày. Tuấn Trường uống miếng nước, rồi kể toàn bộ câu chuyện kỳ lạ xảy ra với anh vào trưa hôm nay. Cảm xúc của anh chàng thay đổi liên tục trong từng câu nói khiến cho đám bạn tưởng tượng ra mình cũng là người trong cuộc. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn giọng nói của Tuấn Trường vang lên khắp căn nhà. Tuấn Trường kết thúc câu chuyện, cả hai đều nhăn nhó mặt mày. Vân Linh bất giác nhìn lên cầu thang, tưởng tượng tới viễn cảnh, trong khi ba người họ đang trò chuyện thì phía trên cầu thang đang có một bóng ma theo dõi từng cử chỉ của họ. Nghĩ vậy, Vân Linh nổi hết da gà, đoạn cô nàng quay sang hai người: - Tao nghĩ là mày bị ma ám thật rồi. - Tao... có làm hại... ai đâu mà bị ám. - Cùng với ánh mắt lo sợ nhìn Vân Linh, Tuấn Trường lắp bắp. Vân Linh lắc đầu, đáp: - Không nhất thiết phải hại ai thì người đó mới ám mày. Có nhiều vong hồn thấy mày hợp nên đeo bám mày, họ có thể ám trêu mày, nhưng trong trường hợp tồi tệ nhất thì họ muốn bắt mày đi với họ đấy. Nghe Vân Linh nói xong, cả hai chàng trai đều co rúm vì sợ hãi. Nhất là Tuấn Trường, anh với lấy cái chăn bên cạnh, đắp kín người. Cùng lúc đó, tiếng mở cổng, theo sau là tiếng động cơ xe máy vang lên. Cả ba quay ra nhìn, biết là bố hoặc mẹ của Tuấn Trường đã về. Họ thở dài chờ đợi. Vân Linh quay sang nói nhỏ với Tuấn Trường: - Tao nghĩ chuyện này nên nói với bố mẹ mày. Dù gì họ cũng là người lớn, nên sẽ am hiểu vấn đề này... - Không đâu! Bố mẹ tao không tin về mấy cái tâm linh này đâu. Nói có khi lại bị chửi đấy! - Chưa kịp để Vân Linh nói xong, Tuấn Trường đã xua tay vội. Vân Linh chau mày: - Chắc gì. Tí để tao nói chuyện xem. Thấy Tuấn Trường không nói gì nữa, cô hít hít thở một hơi như thể chuẩn bị cho cuộc trò chuyện tiếp theo. Cánh cửa được mở ra, bóng dáng của một người phụ nữ bước vào, trên tay cầm một chiếc cặp sách công sở. Vừa thấy ba người bạn đang ngồi trò chuyện, cô mỉm cười, hỏi: - Ba đứa đang nói chuyện à? Cùng lúc đó, cả ba đồng thanh lên tiếng: - Con chào mẹ ạ! - Cháu chào bác ạ! Vân Linh đứng dậy, tiến tới chỗ mẹ của Tuấn Trường nhẹ giọng nói: - Cô ơi... thằng Trường nó đang bị bệnh hay sao ý ạ. Nói rồi, cô nàng kể những biểu hiện của Tuấn Trường vào lúc họ trông thấy. Cô Hoa nghe vậy, đôi lông mày khẽ chau lại, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, cô tiến tới bên Tuấn Trường hỏi: - Con cảm thấy sao rồi? - Con đỡ mệt rồi mẹ ạ! Nghe con mình nói vậy, cô cũng đỡ lo lắng hơn phần nào. Sau đó cô đưa tay sờ lên trán Tuấn Trường, không thấy sốt, cô thờ phào, vẻ mặt lo lắng bỗng biến đổi thành trách móc: - Chắc do ăn uống ít nên vậy đó! Mẹ biết trưa bố mẹ không có nhà nên mày toàn ăn mì tôm. Tuấn Trường không biết nói gì, chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Cô Hoa tính đứng dậy thì chợt khựng lại khi nghe Vân Linh gọi: - Cô ơi! - Ơi cháu? Vân Linh nhìn Tuấn Trường, đoạn kể hết những chuyện kỳ lạ mà cậu ta gặp phải. Trong lúc kể, Tuấn Trường cũng thêm lời vào để chứng thực lời nói của Vân Linh. Nghe xong, có vẻ cô Hoa không tin, cô cười xòa, khẽ xua tay, đoạn chỉ về phía Tuấn Trường: - Ôi dào! Ma quỷ gì chứ. Tại thằng Tuấn Trường nhà cô nó hay xem phim ma nên sinh ra ảo tưởng đấy thôi! Đoạn quay sang Tuấn Trường khẽ mắng: - Đấy thấy chưa. Xem ít phim ma thôi! Thôi các cháu ngồi chơi, cô lên trên kia đây! Nói rồi cô Hoa quay lưng đi lên trên tầng. Tiếng cửa phòng đóng lại vọng từ trên tầng xuống, Tuấn Trường quay sang đám bạn: - Tao bảo rồi mà. Cả bọn nhìn nhau khẽ thở dài tỏ vẻ chán nản. Vân Linh trầm ngâm một lúc, khẽ lên tiếng: - À hay thế này đi! Tao quen mấy đứa bạn cũng tìm hiểu về mảng tâm linh, để về tao hỏi chúng nó xem có biết thầy bà nào không? Có gì chúng mình tự đi cũng được. Giờ tao về đây, có gì tối tao nhắn nha. - Được đó. Giờ tao cũng về đây, có gì tối anh em bàn bạc - Bảo Vũ gật đầu cái rụp, đồng tình. Tuấn Trường nghe vậy, gật nhẹ. Hai người đứng dậy ra về, bỗng Bảo Vũ đứng khựng lại, quay ra nói với Tuấn Trường khiến cậu ta nổi da gà: - Chúc mày bình an đến tối nay nha. Haha Tiễn đám bạn về, Tuấn Trường vươn vai thư giãn gân cốt, bông, cậu đứng lặng nhìn vào khoảng không như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó. Chợt cơn nóng nực, ngứa ngáy ập tới cắt ngang đi dòng suy nghĩ, cậu chậm rãi tiến tới phòng tắm, xả nước xuống. Dòng nước mát lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống dưới sàn như thể mang theo toàn bộ sự việc kỳ quái của ngày hôm nay trôi tuột xuống lỗ thông nước. Bây giờ, xung quanh cậu chỉ còn lại cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Đang nhắm mắt tận hưởng, bỗng cậu giật mình khi nghe thấy tiếng cửa mở ra. Tuấn Trường vội mở mắt ra nhìn thì hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả, cánh cửa vẫn đóng chặt. Không gian bỗng rơi vào sự im lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng nước xối xả chảy xuống. Bỗng một mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên sống mũi khiến Tuấn Trường phải vội lấy tai bịt mũi. Nhận thấy có điều lạ, bất giác cậu quay đầu cùng với đôi mắt ánh lên tia sợ hãi chậm rãi liếc về phía vòi nước đang chảy, tâm trí Tuấn Trường lúc này đã có phần hoảng loạn, sợ hãi. Không. Nước vẫn hoàn toàn bình thường, không phải là máu như cậu ta đã nghĩ. Đang hoang mang, bỗng cậu cảm giác trên đầu mình ươn ướt, như có gì đó dội xuống. Trong khi đó toàn thân cậu đang không đứng dưới vòi nước. Vậy có thứ gì đang chảy xuống? Tuấn Trường run rẩy, chậm rãi ngẩng mặt lên thì vẫn vậy. Trước mặt cậu vẫn là một khoảng trần nhà trống trơn, không có gì đặc biệt. Nhưng kỳ lạ, cảm giác đó vẫn chưa chấm dứt. Bỗng Tuấn Trường đưa tay lên đầu, rồi hạ xuống. - Aaaa... máu... máu... Máu trên đầu cậu chảy xuống không ngừng, hòa lẫn với dòng nước nhuộm đỏ cả một căn phòng tắm. Tuấn Trường hốt hoảng với khăn tắm, quấn vào rồi tông thẳng ra cửa. Nghe thấy tiếng hét của cậu, cô Hoa từ trong phòng chạy ra. Thấy Tuấn Trường đang ngồi co ro một góc, toàn thân run rẩy cùng với gương mặt trắng bệch. Cô ngồi vội xuống, vuốt tóc tai của cậu, cùng với ánh mắt lo lắng vô cùng, cô hỏi dồn dập: - Con làm sao thế này? Có chuyện gì xảy ra với con vậy? Tuấn Trường im lặng, tay không ngừng vò đầu, rồi lại hạ tay xuống, ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi nhìn vào hai lòng bàn tay, đôi môi run run: - Máu... máu mẹ ơi Cô Hoa khẽ chau mày, nhìn khắp cơ thể của Tuấn Trường, không có một chút máu nào. Cô nắm lấy đôi tay đang run lên từng đợt của cậu: - Máu ở đâu? - Đầu... con... huhu... đầu con Cô Hoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng ôm Tuấn Trường vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên: - Không đâu. Không có máu đâu. Có mẹ ở đây rồi! Có mẹ ở đây rồi! Tuấn Trường gục mặt vai cô Hoa, khóc thút thít. Trông cậu lúc này không khác nào một đứa trẻ bé nhỏ, đang ôm chặt lấy người mẹ. Hơi ấm thiêng liêng của tình mẫu tử dần len lỏi vào trong tấm thân đang run lên từng nhịp của Tuấn Trường. Sự ấm áp của tình yêu thương tạo nên một từ trường vô hình bao bọc lấy cậu, giúp Tuấn Trường cảm nhận được sự an toàn. Cô Hoa đưa Tuấn Trường vào ngồi giường, nhận thấy sắc mặt của con trai có phần bình tĩnh hơn chút, cô ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay của cậu: - Có chuyện gì xảy ra với con vậy? Tuấn Trường im lặng một hồi, đoạn chậm rãi kể lại sự việc. Nghe xong, cô Hoa lại càng thêm lo lắng, nghĩ thầm là do con trai mình chắc học hành mệt mỏi, cộng với xem phim ma nên sinh ra ảo giác, cô Hoa nhẹ nhàng trấn an cậu: - Thôi con cứ nằm nghỉ ngơi đi cho đỡ mệt. Mẹ xuống nấu cơm đã. - Con thấy thật mà. Mẹ phải tin con - Nhận thấy có vẻ mẹ không hề tin những gì cậu nói nên Tuấn Trường vội nắm tay mẹ mình, đôi mắt rưng rưng nhìn cô Hoa, vội cất giọng. - Ừ... ừ... mẹ biết. Thôi nghỉ ngơi đi con. Cô Hoa gật đầu cho có, khẽ mỉm cười, rồi cũng quay lưng bỏ đi. Tuấn Trường ngồi lặng nhìn bóng lưng cô Hoa khuất dần, trong lòng có phần bực bội vì mẹ mình đã không tin những gì mình nói. Nhưng cảm xúc ấy chỉ diễn ra trong vòng vài phút. Rời xa mẹ, không khí xung quanh cậu lại trở nên lạnh lẽo, sự an toàn đã bị phá vỡ. Tuấn Trường nhìn xung quanh phòng, trong lòng dấy lên sự sợ hãi, cậu chạy vội xuống phòng khách.