Chương 18

Kẻ Cắp Vặt

Văn Nam 09-08-2023 21:41:50

Bầu trời bỗng tối sầm lại, mây đen từ đâu kéo tới vần vũ, những cơn phong ba thổi tung cát bụi dưới mặt đường, thi thoảng còn cuốn những chiếc lá theo hình tròn, nhìn tựa như một cơn lốc xoáy nhỏ bé. Cả bọn đứng trước cửa nhà Tuấn Trường, chuẩn bị ra ngoài thì gặp cảnh tượng vậy. Vân Linh nhìn lên trời, đôi lông mày khẽ chau lại, miệng lẩm bẩm: - Ủa sao vừa còn nắng mà bây giờ đã sắp mưa? - Ảo thật đấy! - Bảo Vũ gật gù đáp. Bích Ngọc nhìn những tán cây ngả nghiêng theo gió: - Sắp mưa rồi. Hay thôi đi. Khi khác thì đi vậy. - Đúng đó, khi nào đi sau đi. Tí đang đi đường mưa thì chết dở. - Tuyết Mai gật đầu đồng tính với ý kiến của Bích Ngọc. Vân Linh và Bão Vũ quay ra nhìn Tuấn Trường để xem ý kiến của cậu ta. Tuấn Trường lắc đầu: - Không! Hôm nay tao phải tới đấy. Nếu không tối nay chắc tao chết mất. Trời nhìn vậy thôi chứ không mưa đâu. Mà nhà thầy đấy cũng gần đây mà. Đi khoảng ba mươi phút là tới thôi. Đoạn cậu đi vào trong nhà lấy vài cái áo mưa, chìa ra ra cho đám bạn. Như hiểu ý, cả bọn thở dài, cầm lấy áo mưa. Cả bọn cũng đang rất hiểu cho tình cảnh của Tuấn Trường. Nhìn tình trạng của cậu mấy ngày trước cũng đủ để cho mọi người thấy Tuấn Trường hiện tại đang bất an như thế nào. Vậy nên việc cậu bất chấp đi như vậy thì cũng không có gì là sai. Hơn nữa đám bạn cũng muốn chuyện này qua càng nhanh càng tốt nên họ đồng ý đi chung với Tuấn Trường. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Thấy cả bọn cầm áo mưa, Tuấn Trường khẽ mỉm cười, gửi tới họ một lời cảm ơn: - Cảm ơn chúng mày! - Ơn huệ gì. Nhanh đi mày! - Vân Linh thúc giục. Cả bọn cứ vậy xé tan những cơn gió, băng qua mọi nẻo đường. Xe của Tuấn Trường và Vân Linh đi đằng trước, còn hai xe kia theo sau. Vân Linh ngồi phía sau, mắt nhìn vào Google map đang hiện trên điện thoại, miệng chỉ dẫn lối đi. Những cơn phong ba ngày càng lấn tới, sức gió ép chặt vào người của Tuyết Mai khiến tay lái hơi lảo đảo. Đi phía sau, Bảo Vũ thấy thế liền lái xe lên bên cạnh, giọng nói xen lẫn tiếng gió vù vù: - Mày lên xe tao chở. Để con Ngọc Bích nó đi một mình, tay lái nó chắc hơn mày. - Tao đã bảo tao chở rồi không nghe. - Bích Ngọc ngồi sau, lên tiếng Vân Linh và Bảo Vũ thấy vậy liền đứng lại chờ đợi. Xong xuôi, cả bọn tiếp tục cuộc hành trình. Hai chiếc xe len lỏi qua dòng người tấp nập, đi qua biết bao nhiêu con ngõ, cuối cùng cũng tới nơi. - Đây này - Dừng trước cổng của một căn nhà ba gian, Vân Linh chỉ tay vào bên trong. - Đúng không đó? - Tuyết Mai nhìn ngó một lượt rồi hỏi. Bảo Vũ nhìn vào những chiếc xe máy đang được đỗ ở giữa sân, tiếng xì xầm bàn tán của những người ngồi ngoài hiên vang lên. - Nghe bảo thấy cô này giỏi lắm, chuyên đi giải ngải, bắt vong, ma, nói chung cái gì liên quan đến tâm linh đều làm được hết à. - Đúng đó. Có mấy vụ khó lắm mà cô cũng giải được. Bảo Vũ quay sang đám bạn, khẽ gật đầu: - Tao nghĩ đúng rồi đó. Giờ cứ vậy vào à? Vân Linh gật đầu. Cả bọn phóng xe vào trong, ánh mắt của mọi người bắt đầu đổ dồn về phía đám bạn. Bởi lẽ họ khá tò mò khi những người bạn trẻ như vậy lại tới đây làm gì? Vân Linh chậm rãi tiến tới hỏi một bà phụ nữ đang ngồi: - Dạ, cháu chào cô ạ. Cô ơi, cho cháu hỏi đây có phải là nhà của cô Trinh không ạ? Người phụ nữ gật đầu, chỉ tay vào cánh cửa gỗ đang đóng chặt lại: - Đúng rồi. Đây là nhà cô Trinh. Cô đang xem cho một gia đình bên trong kia kìa, ngồi đợi ngoài này thôi. Mà mấy đứa bọn bay tới đây làm gì vậy? Vân Linh khẽ gật đầu cảm ơn, đoạn cô nàng cười chừ: - Dạ, bọn cháu tới đây có chút việc ạ. Xong xuôi, cô tiến tới chỗ đám bạn: - Chúng ta ngồi đợi thôi vậy. Cả bọn lặng lẽ đi đến những chiếc ghế được xếp sẵn bên ngoài, ngồi lặng im. Đoạn Vân Linh đẩy tay Tuấn Trường, nhỏ giọng: - Thấy đủ uy tín chưa, haha Tuấn Trường gật đầu. Ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định. Nhịp tim của anh bỗng đập mạnh hơn, một cảm giác lo lắng bất ngờ ập tới Tuấn Trường. Cùng lúc đó, tiếng sấm đì đùng vang lên khiến ai nấy đều giật nảy mình. Vài phút sau, cánh cửa gỗ được mở ra, một gia đình đi ra với vẻ mặt có phần vui vẻ. Ắt hẳn thầy đã giải quyết được việc của gia đình ấy? Một giọng nói thanh khiết nhưng cũng không kém phần uy quyền vang lên từ trong căn nhà: - Cậu bé vào đi. Còn lại tất cả ở ngoài. Câu nói vừa dứt, những người xung quanh nhìn nhau, đoạn lại một lần nữa, ánh mắt của họ đổ dồn về phía đám bạn. Bởi vì tất cả mọi người ở đây, chỉ có họ là nhỏ tuổi nhất. Tuấn Trường giật thót mình, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Vân Linh khẽ đẩy vai cậu: - Vào đi kìa! Tuấn Trường đứng dậy, nhìn mọi người một lượt, tâm trạng có phần hoang mang, anh chầm chậm bước đến cánh cửa. Trong đầu anh rấy lên một câu hỏi, tại sao thầy lại biết được anh tới đây trong khi thầy chưa bước ra xem lần nào? Nhưng cũng chính điều đó đã khiến anh tin rằng thầy sẽ là người giúp anh thoát khỏi những sự việc kỳ quái này. Đứng trước cánh cửa, nỗi lo lắng trong anh lại càng dấy lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh hít thở một hơi, cố trấn tĩnh bản thân. Đoạn đẩy cánh cửa, chậm rãi bước vào bên trong. Đóng cánh cửa lại, Tuấn Trường nhìn xung quanh một lượt, bên trong này khác hẳn với những gì cậy tưởng tượng. Không phải là sự lạnh lẽo, âm u mà thay vào đó là sự ấm áp nhẹ nhàng. Mùi trầm hương thơm thoang thoảng tạo cho con người ta một cảm giác dễ chịu, thoải mái, như thể gạt bỏ hết những âu lo, muộn phiền. Trước mặt cậu là bà bói đang ngồi sắp xếp lại những đồ vật đặt trên bàn. Bà bói trông trẻ hơn cậu nghĩ nhiều. Ban đầu cậu nghĩ bà là một bà lão với một mái tóc trắng bạc phơ, miệng nhai tóm tém miếng trầu không. Nhưng cậu không ngờ lại là một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi với mái tóc đen nhánh như một thiếu nữ đôi mươi. - Con chào... bà... à thầy... à... - Tuấn Trường cúi đầu, ấp úng - Cứ gọi ta cô! - cô trông thấy dáng vẻ lúng túng của Tuấn Trường, khẽ mỉm cười. Đoạn đưa tay ra hiệu cho cậu. Như hiểu ý, Tuấn Trường chậm rãi ngồi đối diện với cô. - Hãy bình tĩnh kể cho ta nghe những xảy ra với con. Tuấn Trường gật đầu: - Dạ vâng ạ. Chuyện là dạo này con hay gặp những sự việc kì quái lắm ạ. Như là có những linh hồn đang bám lấy con, chúng quấy phá con, không cho con ngủ ạ... Hơn nữa... hơn nữa chúng còn muốn lấy mạng con nữa ạ. Vài ngày trước con đã bị ngã cầu thang vì do bị chúng nó hù ạ. Đặc biệt là rạng sáng hôm nay ạ. Con bị một đứa bé dụ đi ra ngoài hành lang của bệnh viện và... và suýt nữa con bị rơi xuống tầng, may mà có bạn con lúc đó, nó kéo con lại. Sau đó nghe nó kể lại thì con mới biết ạ. Hay... hay con bị con ma trong phòng vệ sinh ám ạ? Con sợ lắm... con không biết làm gì bây giờ ạ... cô... cô làm ơn giúp con với ạ. Việc hồi tưởng lại sự việc khiến Tuấn Trường nổi da gà, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, hai bàn tay cũng run lên từng nhịp. Bà bói Trinh nghe vậy, khẽ gật, đoạn hỏi: - Những vong hồn hiện lên có nói điều gì với con không? - Dạ... có ạ... chúng bảo cái gì mà trả lại cho tao... trả lại cho tao ý ạ... nhưng... nhưng con có lấy gì của họ đâu ạ? Nghe đến đó, bà bói Trinh thở dài, khẽ lắc đầu: - Không có con ma nào trong phòng vệ sinh đâu. Con đang bị người khác hãm hãi. Nhưng nguyên nhân của sự việc này bắt nguồn từ chính bản thân con. Trong cuộc sống này không ai là không mắc sai lầm. Và việc thừa nhận, thú tội, hối lỗi sẽ giúp họ sửa chữa những sai lầm đó. Và còn có những thói quen xấu của chúng ta sẽ dẫn tới những hệ lụy sau này. Hãy dừng lại đúng lúc có thể. - Nhưng... nhưng con đã... đã làm gì? Tuấn Trường lảng tránh ánh mắt của bà bói Trinh, ấp úng đáp. - Việc con làm chỉ mình con biết. Hãy nhớ nên thành thật với mọi người, từ bỏ cái thói quen xấu trước khi nó trở nên thậm tệ hơn. Bà bói Trinh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời. Nghe những lời bà bói Trinh nói, Tuấn Trường giật mình như thể bà bói đã nói trúng tim đen của cậu. Nói trúng một bí mật mà cậu sẽ định che dấu mãi mãi. Trong lòng Tuấn Trường bỗng dấy lên một sự tự tôn, tự cao, anh liền im lặng không nói gì cả. Bà bói Trinh đứng dậy, tiến tới chiếc bàn thờ ngay cạnh đó, lấy xuống một chiếc vòng, chậm rãi đưa cho cậu: - Chiếc vòng này sẽ giúp con tránh khỏi ma quỷ trong vòng ba ngày. Trong vòng ba ngày đó con hãy sửa chữa những lỗi lầm của bản thân mình. Ta không thể giúp con chấm dứt việc này. Người duy nhất có thể giúp con chính là bản thân mình. Tuấn Trường đưa đôi tay vẫn còn run nhận lấy chiếc vòng, nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn. Cậu tính lấy tiền trong ví ra đưa cho bà bói thì bà giơ tay cản lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Tuấn Trường cảm ơn bà bói Trinh rồi đứng dậy ra về. Bước ra ngoài cửa, Tuấn Trường lặng người nhìn đám bạn. Trong đầu cứ văng vẳng câu nói của bà bói Trinh: - Hãy nên nhớ thành thật với mọi người, từ bỏ cái thói quen xấu trước khi nó trở nên thậm tệ hơn. Cả bọn chạy ra hỏi han Tuấn Trường nhưng anh cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Vân Linh nhìn thấy chiếc vòng trên tay anh, thì tò mò hỏi: - Ủa? Cô Trinh đưa cho mày cái gì đấy? - À... à vòng để giúp xua đuổi tà ma đó mà. - Tuấn Trường gãi đầu cười chừ. - Vậy xong chưa mày? Đeo vòng này là hết à? Thế... thế có phải con ma trong phòng vệ sinh nó ám mày không á? - Bảo Vũ hỏi Tuấn Trường khẽ gật đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mặt đám bạn: - Cô Trinh bảo đeo vào là hết à. Còn không phải là con ma trong phòng vệ sinh đâu. Là do... là do mấy con ma lảng vảng ngoài đường đó mà. Cả bọn gật đầu. Đang chuẩn bị bước chân ra về thì trời bỗng đổ cơn mưa rào, từng tiếng sấm chớp vang lên đì đùng. Thành ra, họ phải đứng chờ ngớt mưa thì mới quay trở về.