Chương 17

Kẻ Cắp Vặt

Văn Nam 09-08-2023 21:41:33

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, bố mẹ của Tuấn Trường mở cửa bước vào. Ông bố nhìn cậu con trai, đoạn nhìn hai người cô cậu đang nằm ngủ, khẽ gật đầu, mỉm cười. Ông tiến tới vỗ vai của Bảo Vũ, khiến cậu giật mình tỉnh dậy, lờ đờ nhìn ông: - Cảm ơn hai cháu nhiều lắm. Thằng Tuấn Trường thật may mắn khi có các cháu làm bạn. - Dạ, không có gì đâu ạ. - Bảo Vũ gãi gãi đầu, cười hì hì. Đoạn cậu quay sang vỗ vai Vân Linh. Cô nàng dậy, nhìn thấy bố mẹ Tuấn Trường ở đó. Vội đứng dậy, cúi đầu chào hỏi: - Cháu chào cô chú ạ! Cô Hoa gật đầu, cười nhẹ, ánh mắt lộ rõ sự cảm kích nhìn hai cô cậu phía trước: - Cô chào hai cháu. Cảm ơn hai cháu rất nhiều vì đêm qua đã tới đây để chăm sóc Tuấn Trường. Vất vả cho các cháu rồi. Hai cô không biết làm sao để trả ơn. Hay là thế này đi. Ngày mốt Tuấn Trường xuất viện, cô mời hai cháu cùng với mấy bạn hôm qua tới nhà cô làm bữa thay cho lời cảm ơn nha. - Dạ tấm lòng của cô chú chúng cháu xin nhận. Nhưng chắc là thôi ạ. Hơn nữa Tuấn Trường là bạn thân của bọn cháu nên chúng cháu chắc chắn sẽ giúp rồi ạ. - Vân Linh cười nhẹ, đáp. - Thôi gì mà thôi! Các cháu không sang là cô chú giận đó. Có bữa cơm chung vui cô cháu mình trò chuyện. Các cháu nhớ sang đấy. Hôm đấy đứa nào không sang, cô sang nhà gọi đấy. - Cô Hoa khẽ chau mày, đáp. Cả hai cũng chỉ biết gật nhẹ. Tuấn Trường quay sang khẽ khều tay Bảo Vũ: - Hôm qua cảm ơn chúng mày nhiều nha. chúng mày vất vả rồi. Tao thấy chúng mày buồn ngủ lắm rồi đó. Vậy giờ cứ về ngủ trước đi nha Hai người nhìn nhau rồi nhìn Tuấn Trường. Cả ba không hẹn mà gật đầu. Bảo Vũ và Vân Linh chào tạm biệt bố mẹ Tuấn Trường rồi ra về. Khi cả hai chuẩn bị bước đi, bố của Tuấn Trường có chạy ra ngỏ ý muốn chở cả hai người về. Nhưng hai người bảo là có đi xe nên ông gật đầu: - Vậy hai cháu về cẩn thận nha. Cả hai cảm ơn rồi ra về. Hai cô chú thấy tình trạng con trai tốt hơn thì lấy làm vui mừng, liền tiến tới hỏi thăm. Bên trong bệnh viện tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người vang lên tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp. - Giờ tao với mày về ngủ chút rồi trưa gặp nhau à? - Bảo Vũ đứng bên trong thang máy, nhấn nút xuống tầng 1, đoạn quay sang hỏi Vân Linh. Cô nàng ngáp ngắn ngáp dài: - Tao nghĩ nên vậy đi. Tao đoán buổi sáng có bố mẹ nó trông rồi nên không sao đâu. Có gì trưa nay nhắn tin hỏi nó xem. Nếu nó khỏe mà xuất viện được thì chiều đi luôn. Chứ như tối hôm qua thì nguy. - Được. Có gì để tí về tao nhắn với hai bọn kia đã. - Bảo Vũ đáp. Về tới nhà, Vân Linh nằm bệt xuống giường, mí mắt trĩu lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một giấc mơ kinh hoàng ập đến với cô nàng như một điềm báo. Vân Linh nhìn thấy Tuấn Trường cùng với gương mặt hoảng sợ vô cùng, ánh mắt sợ hãi vô cùng, chân tay không ngừng run rẩy đứng trên lan can của trường học. Đôi môi xám xịt, không ngừng nói: - Không... không phải tôi... không phải tôi... Vân Linh vội vã chạy tới, nhưng kì là cho dù cô có chạy như thế nào thì vẫn không thể nắm lấy đôi tay của Tuấn Trường để kéo xuống. - Cứu tao... cứu tao... Từng dòng lệ lăn trên gò má đen sạm của Tuấn Trường, cậu lắp bắp cầu xin. Vân Linh vô cùng hoảng hốt, cô không ngừng gào thét: - Trường ơi! Đi xuống khỏi lan can đi! Trường ơi! Nhưng dường như tất cả đều vô vọng, cậu ta vẫn không hề quay ra nhìn Vân Linh, cứ như Tuấn Trường không nghe thấy lời Vân Linh nói vậy. Đột nhiên Tuấn Trường nhảy xuống. Vân Linh bật dậy, hơi thở dồn dập, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Trong đầu cô nàng vẫn văng vẳng hình ảnh ban nãy khiến cô không ngừng lo lắng. Là một người tin tưởng về tâm linh nên cô nàng biết chắc chắn đây là điềm báo. Cô vội với lấy điện thoại, gọi điện cho Tuấn Trường. Tiếng tut tut vang lên liên tục, áp sát điện thoại vào vai, trong lòng cô bồn chồn như lửa đốt. Vân Linh đi đi lại lại trong căn phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: - Bắt máy đi mày! Bắt máy đi mày! . Một lúc sau, tiếng tut tut tắt ngấm thay vào đó là một giọng nói quen thuộc: - Thuê bao quý khách vừa gọi... Cô tắt điện thoại, bấm số gọi lại lần nữa. Đợi chờ mãi nhưng vẫn thuê bao. Tâm trạng cô nàng lúc này đang rất lo sợ, hoang mang. Cô liên tục gọi đến chục cuộc nhưng vẫn không có hồi đáp từ Tuấn Trường. Trong lòng cô bắt đầu dấy lên một nỗi sợ vô hình. Vân Linh liền gọi điện cho Bảo Vũ. Chờ đợi một lúc thì tiếng ngáp ngắn ngáp dài vọng từ đầu dây kia vang lên: - Có chuyện gì vậy mày? - Tao nghĩ thằng Tuấn Trường gặp chuyện không hay rồi. - Hả? - Bảo Vũ nghe vậy vội bật dậy, giọng nói có phần hoảng hốt, tỉnh táo hơn hẳn. Vân Linh bắt đầu kể về giấc mơ của mình, cũng như việc gọi điện mà Tuấn Trường không bắt máy. - Chờ tí, tao sang nhà mày ngay đây - Giọng nói có phần gấp gáp của Bảo Vũ vang lên. Tắt máy, Vân Linh đi vòng quanh phòng chờ đợi, trong lòng không ngừng cầu bình an cho Tuấn Trường. Vân Linh nhìn đồng hồ treo tường, đếm từng giây từng phút trôi qua. Không hiểu sao lúc này thời gian dường như trôi chậm lại. Điều đó khiến cô nàng lại lo lắng hơn. Khoảng mười phút sau, Tuấn Trường cũng phóng xe qua. Cả hai len lỏi trên con đường quốc lộ giữa cái nắng nóng gay gắt cùng với tiếng xe cộ vang lên inh tai nhức óc. Nhưng mấy thứ đó hiện tại không khiến hai người họ phải bận tâm. Thứ họ quan tâm duy nhất lúc này chính là Tuấn Trường. Đến bệnh viện, cả hai leo thẳng lên trên tầng, vội vã chạy vào phòng của Tuấn Trường. Khi đứng trước cửa phòng, cả hai ngơ ngác khi thấy cửa đã bị khóa lại. Nhòm vào bên trong thì không thấy có ai ở trong đó. Ngỡ nhầm phòng, họ ngẩng mặt lên nhìn lên số phòng thì thấy hoàn toàn là số phòng của Tuấn Trường ở. - Ủa, Tuấn Trường nó đâu mày? - Bảo Vũ quay sang hỏi Vân Linh Cô nàng lắc đầu: - Mày hỏi tao thà mày hỏi cái đầu gối còn hơn. Tao đến với mày mà. Ngay lúc đó, có một cô y tá đi qua. Thấy vậy, Vân Linh vội tiến tới, chỉ tay vào căn phòng của Tuấn Trường, hỏi: - Em chào chị ạ, cho em hỏi bệnh nhân phòng này đâu ạ? Cô y tá đứng ngẫm nghĩ một hồi, đoạn à lên một tiếng: - À... bệnh nhân phòng này xuất viện rồi. - Dạ vâng ạ. Em cảm ơn chị ạ! Cả hai nhìn bóng dáng cô y tá, thở phào nhẹ nhõm. Vậy là Tuấn Trường hiện tại vẫn ổn. Đột nhiên Vân Linh lên ý kiến: - Bây giờ tao cả mày tới nhà nó xem sao đã đê. Bảo Vũ gật đầu. Vậy là cả hai lại lặn lộn lái xe ngoài trời nắng một lần nữa. Tuấn Trường nằm trên giường, lúc này cậu mới lấy điện thoại ra xem thì tá hỏa khi có cả chục cuộc gọi nhỡ của Vân Linh. Chả là lúc xuất viện, cậu đã đưa cho bố mẹ cầm hộ điện thoại, trớ trêu thay cậu lại tắt hết chuông. Kết quả về nhà xem TV chán chê, thì mới nhớ đến điện thoại. Tuấn Trường không hề muốn chờ đợi thêm chút nào nữa, cậu đang rất lo lắng cho bản thân của mình. Cậu cần phải đi gặp bà thầy càng sớm càng tốt. Ngay vụ tối hôm qua cậu cũng có thể hiểu sự nghiêm trọng của việc này. Nên mặc dù đầu vẫn hơi nhức nhức nhưng cậu vẫn bảo với bố mẹ mình là khỏi rồi và muốn về nhà ngay lập tức. Ban đầu bố mẹ không đồng ý, nhưng sau một hồi nài nỉ khản cổ họng thì bố mẹ cậu cũng miễn cưỡng gật đầu. Vừa thấy cuộc gọi nhỡ của Vân Linh nhiều đến như vậy. Tuấn Trường lập tức gọi lại. Trong đầu dấy lên hàng loạt câu hỏi. Tại sao cô nàng lại gọi nhiều cho cậu vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy sao? Trong lòng cậu dấy lên một sự lo lắng. Giọng nói của đầu dây bên kia vang lên khiến cậu có phần nào bình tâm trở lại: - Mày vẫn ổn chứ? Sao lại xuất viện vậy? - Thấy Tuấn Trường gọi, Vân Linh ngồi phía sau, vội bắt máy, hỏi dồn dập - Tao vẫn ổn. Tao khỏe rồi nên muốn xuất viện ý mà. Sao mày gọi cho tao nhiều vậy? Máy tao tắt chuông nên không biết mày gọi. - Tuấn Trưởng thở phào, hỏi Vân Linh lấy tay bịt vào điện thoại cho đỡ tiếng gió thổi: - Giờ bọn tao qua nhà mày. Có gì tí tao kể cho. Nói rồi cô nàng tắt máy, cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bảo Vũ nghiêng đầu, hỏi: - Nó vẫn ổn chứ? Vân Linh gật đầu đáp: - Ừ. Nó vẫn ổn! Nó bảo cảm thấy khỏe nên xuất viện. Không phải lo lắng mấy nên đi chầm chậm thôi, không phải vội đâu, khéo tai nạn thì toang. Một lát sau cả hai đã đến nhà Tuấn Trường. Bảo Vũ với giọng gọi. Tuấn Trường đã ngồi đợi từ bao giờ, cậu nghe thấy liền vội chạy ra vẫy tay. Cả bọn đi lên trên phòng của cậu để thảo luận. Vân Linh nhìn băng gạc trắng đang quấn trên đầu Tuấn Trường, chau mày hỏi: - Mày khỏe thật chưa đó? - Tao khỏe rồi mà! - Cậu gật đầu tỏ vẻ chắc nịch. Cậu biết nếu nói vẫn còn hơi đau thì chắc chắn Vân Linh sẽ không đồng ý cho cậu đi tới gặp bà thầy vào chiều hôm nay. Bảo Vũ nằm thẳng ra giường Tuấn Trường, duỗi chân tay, thư giãn gân cốt: - Aayyydaaa... mỏi hết cả người. Mày về mà cũng không nhắn gì cho bọn tao. Làm bọn tao vật lộn ra bệnh viện để tìm mày. - Tao tưởng chúng mày ngủ, sợ làm phiền nên thôi. - Tuấn Trường cười chừ, đáp Đoạn như nhớ ra điều gì đó, cậu vội hỏi Vân Linh: - Mà sao mày gọi tao nhiều vậy? Tao còn tưởng mày bị gì cơ. Vân Linh lắc đầu: - Tao chỉ có linh cảm không tốt nên vội gọi cho mày á. Còn tao vẫn khỏe re mà. Bảo Vũ nghe vậy, khẽ nhìn Vân Linh. Cô nàng nhìn Bảo Vũ nhẹ nhàng lắc đầu. Như hiểu ý, cậu gật đầu. Vân Linh không muốn nói cho Tuấn Trường biết về giấc mơ của mình. Vì cô sợ nếu nó ra thì Tuấn Trường lại càng thêm lo âu, sợ hãi. Vậy nên chọn cách im lặng là tốt nhất. - Chiều nay đi nha! - Tuấn Trường ngồi xuống giường, nói. - Nếu mày nói mày khỏe hẳn rồi thì chiều này đi luôn cũng được. Mà sợ bố mẹ mày không cho thôi. - Vân Linh cất giọng Tuấn Trường liền lắc đầu, xua tay: - Chiều nay bố mẹ tao đi có việc, chắc phải tối mới về nhà. Ban đầu bố mẹ tao định không đi đâu vì sợ tao gặp chuyện gì. Nhưng tao phải nài nỉ mãi bố mẹ tao mới đi đó. Nên chúng mày yên tâm đi, chiều nay đi được. Cả bọn gật đầu đồng ý. Bảo Vũ lôi điện thoại nhắn tin cho Tuyết Mai và Bích Ngọc. Cả hai người kia cũng đồng ý ngay lập tức. Xong xuôi, hai người đi về để lại Tuấn Trường ngồi trong sự hồi hộp, lo lắng cho cuộc gặp mặt thầy bà vào chiều nay.