Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Kim Liên kéo con trai qua một bên.
Mặc dù trên bàn cơm bà không có nói gì, nhưng Trần Kim Liên không nhìn được con trai bị thua thiệt. Tiểu Muội chính là đứa lỗ vốn, có thể ra ngoài kiếm tiền đã tốt hơn một chút rồi, nếu vẫn cứ ở nhà ăn chùa uống chùa, sao nhà bọn họ có thể cung cấp nổi.
"Thiệu Ca Nhi, chuyện mà con nói ở Lý gia, hôm nay còn có thể đi không?"
Cố Thiệu nghe xong, run rẩy một cái: "Nương, chuyện này không cần nói nữa."
Nhắc đến chuyện này, hắn đã cảm thấy sợ rồi.
"Sao vậy, không phải đã nói để cho người môi giới dẫn người đi sao? Người môi giới kia chọn tới chọn lui, có thể nhìn trúng Tiểu Muội nhà chúng ta, cơ hội tốt như vậy, nếu không nắm chặc, sau này hối hận cũng không kịp đâu."
Trần Kim Liên thật sự sợ đầu óc của con trai bị hỏng rồi. Từ trên bàn cơm, bà đã nhận ra cái gì đó không đúng, con trai chưa bao giờ quan tâm đến Tiểu Muội, ngay cả Lễ Ca Nhi, cũng là thỉnh thoảng nhớ đến thì trêu chọc một chút, đừng nói đến chuyện chia thịt cho thằng bé. Tất nhiên, con trai vẫn hiếu thuận với hai người bọn họ, điểm này Trần Kim Liên vẫn rất tin tưởng.
Cố Thiệu bị nương làm cho nhức đầu: "Nương, nương đừng nói nữa, từ nay về sau Tiểu Muội sẽ ở nhà, không đi đâu cả."
"Con đây là bị cái gì, bị ngốc rồi sao?!" Trần Kim Liên tức đến giậm chân,"Không cần bạc nữa? Là bạc đó!"
Người môi giới kia ra giá không ít đâu, cũng không cần nói đến Lý gia, mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt hằng tháng. Tiểu Muội ở tại Lý gia, ăn uống không lo, tiền tiêu vặt hàng tháng, tất nhiên sẽ gửi về nhà rồi.
Sao Cố Thiệu có thể không cần bạc được chứ, chỉ là hắn nghĩ, có bạc cũng phải có mạng để tiêu, nghĩ đến trừng phạt sau khi bán muội muội phải chịu, Cố Thiệu nhắm hai mắt lại, bấp chấp nói: "Nương, chuyện này cứ nghe con, nương đừng nhắc lại nữa. Nói thế nào đi nữa Tiểu Muội cũng là người nhà chúng ta, không thể bán!"
Cố Thiệu nói xong sợ mình hối hận, nhanh chóng xoay người trở về phòng.
Cố Tiểu Muội lặng lẽ ngồi ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Thiệu.
Cố Thiệu đi vội, hoàn toàn không chú ý đến cô bé. Vốn Cố Thiệu còn trông cậy vào chuyện bán muội muội vào Lý gia, kiếm được một khoản tiền trả cho người khác, hôm nay con đường này bị lấp kín, Cố Thiệu phải nghĩ cách khác.
Nhưng nghĩ đến nghĩ lui, Cố Thiệu cũng không nghĩ ra được cách nào tốt cả.
Dưới sự nóng ruột, Cố Thiệu lại có một suy nghĩ.
Ở trong đầu, hắn gọi tên của hệ thống mấy lần, không có trả lời. Cố Thiệu biết thứ quái lạ này vẫn chưa đi, nhưng nếu không trả lời, nói không chừng đối phương đang ngủ.
Có suy nghĩ như vậy, Cố Thiệu nói với cha nương một tiếng muốn đi ra ngoài.
Hai vợ chồng nào chịu, con trai mới khá hơn một chút, nếu đi ra ngoài lại mệt nhóc, đến lúc đó lại bị bệnh thì sao?