Chương 23. -

Hệ Thống Ép Ta Thi Khoa Cử

Nhất Thất Lệnh 01-11-2024 00:27:13

Giọng điệu của hệ thống dần nghiêm trọng: "Kí chủ quyết định rồi?" "Quyết định rồi!" Cố Thiệu đáp một cách chắc chắn. "Rất tốt!" Hệ thống cười mỉm. Cố Thiệu không ngừng thụt lùi về sau, biểu cảm sợ hãi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" "Ta cảnh cáo ngươi, không được nhúc nhích, không được nhúc nhích — AAA—!!! — Ta luyện, ta luyện là được chứ gì!!!" Cuối cùng, Cố Thiệu vẫn chọn cách chịu đựng sỉ nhục. Hắn vừa luyện chữ vừa phát tác lửa giận trong lòng. Tuy nhiên hệ thống lại không thèm để ý. Không cần quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả tốt là được. Đêm hôm khuya khoắt, chỉ có phòng Cố Thiệu là còn sáng đèn, trong đêm tối lờ mờ hiện ra chút ánh sáng. Thắp đèn hao dầu, những gia đình bình thường đều không kham được, nhưng Cố gia có một người đọc sách, chẳng phải người đọc sách đều coi trọng việc thắp đèn đọc sách vào ban đêm sao, Cố Đại Hà cũng không muốn để nhà mình liên lụy con trai, vì vậy đèn dầu trong phòng Cố Thiệu lúc nào cũng đầy dầu. Chỉ là từ trước đến giờ Cố Thiệu chưa bao giờ thực sự dùng qua. Cho dù thắp đèn, hắn cũng nằm ổ trên giường, cầm thoại bản (tiểu thuyết) say mê đọc. Nhưng hôm nay thì khác, Cố Thiệu hôm nay quả thực rất chăm chỉ. Ngay sau khi dùng xong bữa tối, Cố Đại Hà đã lôi kéo đại ca nhà mình đi khoe khoang những món đồ mà con trai đã mua cho mình. Đợi đến lúc mặt trời xuống núi, thấy ánh đèn trong phòng con trai, lại không thể chờ được mà kéo Cố Đại Sơn đến, để ông ấy nhìn thấy con trai nhà mình đã chăm chỉ thế nào. Vốn dĩ Cố Đại Sơn không tin. Ông ấy có hai đứa con trai, trưởng tử Cố Đại Văn, thứ tử Cố Đại Võ. Cố Đại Văn còn được, tính tình cũng trung thực và siêng năng như hai vợ chồng họ. Chỉ có thứ tử từ nhỏ đã chơi chung với cháu trai, nhiều năm như vậy cũng không học được cái gì khác, chỉ học được hoa ngôn xảo ngữ và chơi bời lêu lổng. Chính vì vậy mà Cố Đại Sơn và Trương thị theo bản năng đều không thích Cố Thiệu. Lúc này lại nghe đệ đệ khoác lác về trưởng tử của mình, trong lòng Cố Đại Sơn cảm thấy có chút bực mình. Chỉ là sau khi đến xem, hai người nhón chân đi nhẹ, lén nhìn qua cửa sổ, lại phát hiện Cố Thiệu thực sự đang chăm chỉ luyện chữ. Cố Đại Sơn cũng sợ đến ngây người. "Sao nào?" Cố Đại Hà kéo đại ca sang một bên, kiêu ngạo nói: "Đệ đã nói Thiệu Ca Nhi nhà chúng ta rất giỏi. Chăm chỉ như vậy, thi Cử nhân đậu Trạng nguyên kia đều là chuyện sớm hay muộn thôi." Cố Đại Sơn giật giật khóe miệng, cũng không đả kích đệ đệ nhà mình. Đừng nói Trạng nguyên, chỉ nói Cử nhân thì từ xưa đến nay trong huyện bọn họ cũng không được bao nhiêu người. Nếu Cử nhân dễ thi như vậy, vậy chẳng phải khắp nơi đều là Cử nhân sao? Người đệ đệ này của ông vẫn còn nằm mơ chưa tỉnh mà. Sau khi Cố Đại Sơn trở về, Trương thị còn chưa ngủ. Trương thị thấy ông cuối cùng cũng trở về, bà cười nói: "Lại đi gặp đệ đệ tốt của ông sao?"