" Ta..." Tần tiên sinh nghĩ đến khung cảnh trong giấc mơ, tâm trí hoảng loạn,"Có lẽ ta, không bao giờ có thể thi đậu Cử Nhân."
"Sao lại nói những lời nản lòng như vậy?" Chu Thị biết thi khoa cử chính là tâm bệnh lớn nhất của ông ấy.
Nhiều năm như vậy rồi. Trong đám học trò của mình đã có hai cử nhân, một tiến sĩ, ngược lại là mình, mỗi lần đều sẽ có chuyện xảy ra. Nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối đều không đạt được ý nguyện. Nhưng mà cho dù như vậy, ông ấy cũng chưa từng bỏ cuộc. Cho nên khi nghe thấy những lời mà chồng nói, Chu Thị lại có chút kinh ngạc.
Tần tiên sinh trầm mặc, cũng không nói với vợ, vừa rồi mơ thấy bản thân đã đem quan phục giao cho Cố Thiệu.
Trăm tính ngàn tính, cũng không tính được không ngờ người kế tục của mình lại là ... Cố Thiệu.
Tần tiên sinh cười khổ, bây giờ mới dạy bảo hắn, còn kịp hay không?
Sáng ngày hôm sau, Cố Thiệu lại ngồi chiếc xe bò đi vào huyện thành.
Chiếc xe bò này đương nhiên không phải của nhà Cố Thiệu, nhà hắn có bao nhiêu tiền, hầu hết đều bị Cố Thiệu tiêu hết, bây giờ gia sản của Cố gia với gia đình bình thường chả có gì nhau. Xe bò là của nhà đại bá Cố Thiệu, vì nhà Cố Đại Sơn ở trong huyện thành có một cửa hàng nhỏ, mỗi sáng Cố Đại Văn đều phải đánh xe bò lên huyện thành, sau đó đến tối lại đánh xe quay về.
Cố Thiệu vì để tiết kiệm thời gian và sức lực, mỗi lần đều đi nhờ xe của hắn ta, hôm nay cũng vậy.
Cố Đại Văn hiểu rõ tính cách của đường đệ như lòng bàn tay, biết đường đệ không giống như lời khen ngợi của thúc thúc và thẩm thẩm.
Hắn ta ở phía trước đánh xe, Cố Thiệu ở phía sau nhàn nhã vô tư lật sách mà hệ thống đưa cho hắn.
Đây đúng là hiếm có.
Cố Đại Văn lén lút liếc mắt vài cái. Hắn ta cũng biết được vài chữ, vốn tưởng trong tay Cố Thiệu chắc hẳn không phải sách đàng hoàng gì, ai ngờ nhìn qua, lại thấy chi chít trên mặt sách đều là chữ.
"Thiệu Ca Nhi đang xem sách gì thế?"
"Du ký của triều đại trước." Đầu Cố Thiệu không ngẩng lên liền đáp.
Đúng là du ký của triều đại trước, tác giả cũng không biết là ai, nhưng tài văn chương rất hay, các ngọn núi dòng sông lớn, đất nước con người hạ bút thành văn, thỉnh thoảng có một hai bài thơ nhỏ, cũng làm cho người đọc rung động, say sưa tột cùng. Đến ngay cả người không thích đọc sách như Cố Thiệu, khi đọc cũng thấy cả người thanh thản, muốn ngừng mà ngừng không được.
Cố Đại Văn hơi quay đầu về phía sau: "Du ký của triều đại trước? Đệ từ đâu mà có được?"
Cố Thiệu ngẩn người ra.
Lúc nãy buột miệng nói ra, bây giờ hắn mới nhớ lại, với khả năng của bản thân chắc chắn không thể có được du kí của triều đại trước gì gì đó. Nhưng lời đều đã nói ra rồi, Cố Thiệu cũng không thể thu lại, chỉ kiên trì giải thích: "Vài ngày trước mượn ở chỗ của tiên sinh."