"Nha đầu xấu xa." Trần Tú Nương trừng mắt mắng nàng ấy, chỉ là nghĩ đến bóng lưng vừa rồi, lại không nhịn được mà đỏ mặt.
Nàng nào lường trước được, chỉ vừa mới ló đầu ra ngoài đường, liền đụng phải vị hôn phu của mình. Tuổi còn trẻ mà đã đậu Tú tài, lại còn là một người tướng mạo tuấn tú, còn có gì có thể không ưng nữa chứ?
Xuất thân từ gia đình có truyền thống học giỏi, Trần Tú Nương trước giờ đều thích đọc sách, cũng ngưỡng mộ tài tử. Trần Tú Nương chỉ cần nghĩ đến những ngày ôm sách đọc dưới trăng thì cảm thấy mong đợi cực kỳ. Vị hôn phu của nàng lại là một Tú tài bụng chứa đầy chữ nghĩa, Trần Tú Nương lại bất giác cảm thấy tự hào.
Phía bên kia, Tần tiên sinh cũng đã quay về phòng đọc sách.
Ông ấy đem bài có chữ viết của Cố Thiệu mở ra xem, cẩn thận dán trước thư án, dán thành một hàng với bài viết lúc trước.
Đúng là chữ tốt, hai bài viết, phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng xem xét kỹ, bên trong ngược lại có chỗ tương đồng.
Tần tiên sinh hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái, đây chắc hẳn là do cùng một người viết ra, nếu mà có chỗ không tương đồng thì mới là kỳ lạ đó.
Chỉ là mô phỏng theo kiểu chữ u và kiểu chữ Nhan, hoàn toàn thua kém người đã mất, đây cũng là chuyện bình thường.
Tần tiên sinh lại nghiêm túc xem lại hai bài viết, chỉ là sau khi chú ý xem nội dung trên bài, đầu liền giống như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh đến tận tim.
Thật phí phạm chữ đẹp quá đi, đây cũng không biết là lần thứ mấy Tần tiên sinh cảm thản rồi.
Bút pháp tuyệt diệu này để trên người ai cũng tốt hơn so với để trên người Cố Thiệu, tên nhóc này chính là một tên vô dụng, chỉ có vẻ ngoài chứ không dùng được, thật lãng phí cho vẻ ngoài tuấn tú cùng với cái danh Tú tài.
Haizz, thật khiến cho người ta lấy làm đáng tiếc.
Sau khi ở trong phòng đọc sách một lúc, Tần tiên sinh liền quay về phòng ngủ. Tuổi ông ấy cũng lớn rồi, sau này lại sinh ra bệnh nặng, vợ ông lo lắng thân thể ông ấy không thức khuya được, cũng không để ông ấy ở lại trong phòng đọc sách lâu.
Tần tiên sinh không muốn vợ mình lo lắng, nên không đợi bà ấy sai người đến hối thúc, đã biết điều mà quay về rồi.
Sau khi dùng xong bữa tối, Tần tiên sinh cũng đi ngủ sớm.
Đêm hôm trước ngủ rất yên tĩnh, chỉ là đến đêm hôm sau, ông ấy không hiểu thế nào lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Tần tiên sinh vẫn ở trong học đường.
Ông ấy đang đứng đối mặt với một học trò. Mà người này không phải ai khác, chính là Cố Thiệu mà hôm nay ông ấy đã nhắc đến nhiều lần.
Trong mơ, Tần tiên sinh mặt mũi hiền hậu hiếm có nhìn Cố Thiệu, ông ấy lấy từ trong hộp ra một bộ quần áo màu xanh lá, cẩn trọng đặt vào trong tay Cố Thiệu.
Trong khoảnh khắc đưa bộ quần áo màu xanh lá, Tần tiên sinh đột nhiên mở mắt ra.
Chu thị nằm bên cạnh cũng bị hành động ông ấy làm cho tỉnh giấc, quan tâm hỏi: "Sao vậy ?"