Cố Đại Hà thở dài: "Ai, khó khăn lắm tiên sinh của các con mới cho các con ngày nghỉ, còn chưa ở nhà được một hai ngày, lại đi ra ngoài rồi."
"Con cũng không muốn, chỉ là việc học cấp bách." Cố Thiệu có khổ trong lòng, trời mới biết, hắn muốn ở lại nhà bao lâu, nhìn ánh mắt không nỡ của cha nương, trong lòng Cố Thiệu có chút mong đợi.
Nếu cha nương giữ lại không để cho hắn đi, hắn vì chữ hiếu, chắc có thể ở lại đi.
Trăm thiện chữ hiếu làm đầu, hiếu thuận cha nương vẫn luôn là chuyện không sai.
Cố Đại Hà còn muốn nói gì đó, Trần Kim Liên lại đột nhiên thở dài, cắt đứt lời của ông: "Được rồi, con trai muốn đi thì cứ để cho nó đi đi, tránh chậm trễ chuyện học tập của con trai."
Cố Đại Hà nghĩ cũng phải, bọn họ không thể kéo chân sau của con trai được: "Cũng được, con đi nhanh về nhà, cha nương cũng không giữ con nữa."
Cố Thiệu: "... !"
Đã nói không nỡ mà? Đều là lừa hắn đi.
Cuối cùng Cố Thiệu vẫn đi, đi trong tâm trạng không tình nguyện.
Tiệm sách lớn nhất trong huyện thành tên là Thảo Đường Thư Tứ, là một phú thương trong huyện mở.
Tiệm sách này có rất nhiều tàng thư, cũng được xem như nổi tiếng gần xa, trong huyện người đọc sách có chí hướng, đều thường thường đến chỗ này. Chẳng qua Cố Thiệu không thường đến, hắn chỉ ghé qua một lần đã bị dọa sợ chạy về, khắp nơi đều là sách, hắn lại không ngửi ra được mùi thơm mực sách gì đó, chỉ cảm thấy thối không chịu được.
Chỉ có thể thương xót, hôm nay vì cuộc sống ép buộc, để cho Cố Thiệu không thể không buộc mình bước vào tiệm sách.
Người đến chỗ này sao chép sách không nhiều, dù sao người biết chữ, viết tốt, lại bỏ thời gian ở trong tiệm sách thì thật sự quá ít.
Cố Thiệu chính là một trong những người đó.
Danh tiếng Tú tài của hắn, mặc kệ lúc nào đều có thể dùng tốt. Cộng thêm quả thật chữ viết của Cố Thiệu không tệ, chắc đây chính là ưu điểm duy nhất của hắn đi.
Sau khi nói một tiếng với chưởng quỹ, Cố Thiệu đã ở lại bên trong tiệm sách.
Trong nửa tháng tiếp theo, hắn đều phải ở chỗ này, cho đến khi kiếm đủ ba lượng bạc mới dừng lại.
Dưới uy quyền của hệ thống, Cố Thiệu không thể không theo.
Hôm nay sách quý, người của nhà bình thường không mua nổi sách, nếu không tiệm sách cũng sẽ không sao chép một quyển sách thì có thể được 50 văn tiền.
Chép sách diễn ra bên trong một căn phòng, cửa sổ đóng chặt, không có chút thông gió. Cố Thiệu yếu ớt, sau khi đi vào cảm thấy không thở nổi.
Thật ra thì hắn cũng có thể về nhà chép, chỉ là như vậy, cha nương nhất định sẽ hỏi thăm. Bây giờ Cố Thiệu không có sức qua loa với bọn họ, hơn nữa, hắn cảm thấy mất mặt.
Cho tới bây giờ Cố Tú tài luôn xem mặt mũi lớn hơn ông trời.
Sau khi ngồi xuống, Cố Thiệu bắt đầu cam chịu số phận chép sách.
Mới chép xong một quyển sách, Cố Thiệu đã cảm giác không thể chịu nổi nữa. Địa phương rách nát này thật sự không phải là nơi ở của người, sao hắn phải chịu cái khổ này?