"Ơ kìa, ta nói này, Cố Thiệu ơi là Cố Thiệu, ngươi không có tiền thì đến tửu lầu làm gì thế. bạc nợ ta đến bây giờ còn chưa trả nữa, ở đây ra vẻ giàu có cái gì?"
Người nói chính là Trâu Thành Vọng, đứng kế bên gã, một người là Trần Phong, một người là Tạ Tuyên, đều là bạn nhậu của Cố Thiệu.
Bốn người quen nhau nhiều năm rồi, ngày thường đi chơi với nhau, tình cảm cũng coi như tạm được.
Chỉ có Trâu Thành Vọng gần đây có chút không hợp với Cố Thiệu. Cũng không có lý do nào khác, lúc trước cô nương mà Trâu Thành Vọng nhìn trúng lại thầm thương trộm nhớ Cố Thiệu, sau khi Trâu Thành Vọng biết được liền không vui, nghĩ mọi cách để khiến cho Cố Thiệu khổ sở.
Cố Thiệu không muốn mất mặt với mất người này, ngẩng cao đầu: "Ai nói ta không có tiền?"
"Nếu như ngươi có tiền thì bỏ chạy làm gì?"
"Ngươi cứ đợi đấy." Cố Thiệu mở túi tiền, từ bên trong lấy 500 văn ra, cầm tất cả tiền còn lại trong túi ném vào Trâu Thành Vọng,"Cho ngươi, bây giờ chúng ta đã thanh toán xong!"
Trâu Thành Vọng ước chừng túi tiền, có chút khó tin nhìn Cố Thiệu,"Ngươi lấy đâu ra bạc vậy?"
"Chuyện này không cần ngươi lo, chẳng lẽ ta lấy bạc trong nhà, còn phải chào hỏi từng chút một với Trâu đại thiếu gia sao."
"Ngươi!" Trâu Thành Vọng thở gấp.
Trần Phong lặng lẽ di chuyển qua, kéo tay áo của Cố Thiệu: "Ngươi nói thật đi, có phải ngươi bán muội muội cho Lý gia rồi không?"
Cố Thiệu nhăn mày: "Không bán!"
"Sao lại không bán?" Trần Phong trợn to mắt,"Không phải đã nói là muốn bán sao. Bên phía Lý gia đang vội vàng cần người, đây là cơ hội hiếm có đó."
Vốn dĩ Cố Thiệu là vì chuyện của tiểu muội mới chịu khổ trong tay của hệ thống, bây giờ nghe thấy Trần Phong nhắc đến chuyện này, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, nếu ngươi muốn bán như vậy, sao không tự đi bán mình cho Lý gia đi?"
Trần Phong xấu hổ: "Ta muốn bán nhưng người ta không mua, ta có thể có làm gì được?"
Cố Thiệu đột nhiên cảm thấy Trần Phong hôm nay làm người ta rất chán ghét, cũng lười phí lời với hắn ta, trực tiếp tránh né ba người họ, vung tay áo ra khỏi tửu lầu.
"Hừ, đúng thật là..." Nhìn Cố Thiệu đi càng lúc càng xa, ánh mắt Trần Phong dao động, trong lòng xẹt qua một vài tính toán.
Trâu Thành Vọng phía bên này lại không nghĩ nhiều, ba lượng bạc đến tay, người đáng ghét cũng đi rồi, tâm trạng của gã cũng dần vui vẻ lại, bảo hai người còn lại ngồi xuống, hôm nay gã mời khách.
Cố Thiệu đi lên đường lớn.
Đi được một lúc, hắn mới từ từ phát hiện, từ lúc sau khi gặp ba người họ, hệ thống không nói tiếng nào cả.
Hắn nhẹ nhàng kêu tên hệ thống trong đầu.
Hệ thống hồi phục lại: "Kí chủ, về sau ngươi nên ít qua lại với ba người họ."
Cố Thiệu có chút lờ mờ: "Tại sao?"
Hắn chỉ có ba người này là bạn. Trách phụ mẫu sinh ra hắn quá tốt, tuấn tú lịch sự, lại cao 1 mét 8, dẫn đến các người bạn cùng trường đều không muốn nói chuyện với hắn.