"Đại Hà nhất quyết muốn kéo ta đến xem Cố Thiệu, ta cũng không thể không đi."
Trương thị lạnh lùng cười một tiếng: "Đệ đệ đệ muội của ông thật là bất công đến cực điểm. Không biết phân biệt phải trái, cưng chiều con cả, nhất định sẽ có ngày bọn họ phải chịu khổ."
Cố Đại Sơn yên lặng vén chăn lên giường: "Bà đừng nói đám người Đại Hà như vậy."
Đối với đệ đệ mình, Cố Đại Sơn vẫn luôn bảo vệ trong lòng, ông cảm thấy đệ đệ vẫn chưa trưởng thành. Ông thân là đại ca, cần phải bao dung nhiều hơn.
Khóe miệng Trương thị giật giật: "Ta cũng không muốn nói bọn họ, nhưng những chuyện bọn họ làm, có chuyện nào không khiến người ta tức giận chứ? Không nói đâu xa, chỉ nói chuyện muốn bán Tiểu Muội vài ngày trước, nếu cha nương có lương tâm, sao có thể đồng ý bán con gái cho nhà khác làm nha hoàn được chứ?"
Cố Đại Sơn thấy bà nhắc lại chuyện xưa, trong lúc nhất thời cũng chỉ biết lảng tránh: "Không phải không bán sao?"
"Ai mà biết được sau lưng bọn họ liệu có suy nghĩ nào không muốn để người khác biết hay không?"
"Bà đừng nghĩ xấu cho gia đình đệ ấy như vậy?"
Trương thị cười nhạo một tiếng, chọc đầu Cố Đại Sơn: "Là ông đừng có nghĩ tốt cho bọn họ. Cả nhà đệ đệ này của ông, bên trong đều hỏng hết rồi. Tiểu Muội không biết là phạm cái lỗi gì, lại đầu thai vào nhà đệ đệ ông."
Cố Đại Sơn không nói lời nào, thực ra trong lòng ông đều không đồng ý.
Trương thị lại nói: "Còn có đứa cháu kia của ông, không có chút bản lĩnh, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện duỗi tay xin tiền, ông xem, cả nhà đệ đệ của ông, sớm muộn gì cũng bị nó đào rỗng!"
Cố Đại Sơn dùng chăn che mặt lại, trầm giọng nói: "Sẽ không."
Trương thị lại cười lạnh một tiếng. Sẽ không? Bà sẽ đợi cái ngày Cố Đại Sơn bị câu nói này vả cho sưng mặt.
Lời của Trương thị, hoàn toàn không truyền đến tai Cố Thiệu.
Chẳng qua để cho hắn biết, hắn cũng sẽ không quan tâm. Cố Thiệu trời sinh không phải là người sẽ để lời nói của người khác làm bản thân mình khó chịu. Hắn chỉ quan tâm làm sao để bản thân thoải mái an nhàn, người khác thế nào thì liên quan gì đến hắn? Nói chung, cũng vì tư tưởng này, mà nhiều năm qua, Cố Thiệu dần trở nên ích kỷ.
Chỉ là bản thân hắn chưa bao giờ phát hiện điều này, thậm chí Cố Thiệu còn cảm thấy, mình luôn vị tha đối với người nhà mình.
Trường tư thục cũng không cho bọn họ nghỉ quá dài. Chuyện này cũng vì sức khỏe của tiên sinh không tốt, cần phải điều dưỡng, nên mới cho phép bọn họ nghỉ ngơi nửa tháng.
Cố Thiệu ở tiệm sách trì hoãn thời gian dài như vậy, hiện tại lại bị ép luyện chữ mấy ngày, rất nhanh hắn liền phải xách túi về lại trường tư thục.
Lần trước được thưởng nhiều bảng chữ mẫu như vậy, cho dù hệ thống có nói gì mà "Nhất luyện tức thông", nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Cố Thiệu cũng không có cách nào chỉ luyện một lần là xong hết được.