Rất nhanh bọn họ đã vứt chuyện này ra sau đầu, tám chuyện linh tinh khác, thẳng đến lúc chạng vạng, nhóm chat mới yên tĩnh không được bao lâu liền nổ tung.
[Chu Thiên Lỗi: Con mẹ nó! @tất cả mọi người, nhà họ Đàm xảy ra chuyện lớn rồi! [hình ảnh] [hình ảnh]]
Chuyện xảy ra vào nửa giờ trước...
Mấy người nhà họ Đàm về nhà sau khi kết thúc tiệc đầy tháng, con gái lớn Đàm Nguyệt Nhi vừa đến nhà không quay đầu lại mà về phòng ngủ luôn.
Hai vợ chồng đưa con trai nhỏ cho bảo mẫu, người trước người sau đều trở về phòng.
Vừa mới vào trong, sắc mặt Trần Lệ lập tức lạnh hẳn đi, chửi ầm lên với chồng mình: "Đàm Kính Nghiệp, anh ném cho tôi cái sắc mặt gì thế hả?"
Đàm Kính Nghiệp vốn đa nghi, hiện tại nhớ lại ánh mắt của khách khứa ở bữa tiệc, cả người anh ta liền trở nên khó chiu, hừ lạnh một tiếng: "Tôi đi tắm trước!"
Hôm nay trời hè nóng bức mà anh ta lại bị lạnh cả ngày, anh ta muốn đi tắm cho tiêu tan hàn khí.
Không biết có phải là do mệt mỏi quá hay không, trong lúc Đàm Kính Nghiệp ngâm mình ở bồn tắm, anh ta ngủ quên mất, mơ một giấc mộng.
Trong mộng vợ của anh ta là Trần Lệ ôm con trai cười khanh khách, trong lòng Đàm Kính Nghiệp ấm áp, đây mới là cuộc sống mà anh ta muốn, một nhà ba người vui sướng khoái hoạt.
Đàm Kính Nghiệp tiến lên phía trước, đang muốn gia nhập thì bỗng thấy một người đàn ông tóc dài búi nửa đầu đi qua anh ta, bế con trai lên, lúc này trông ba người trước mắt giống hệt như một gia đình.
Ngay sau đó, bé trai được bọn họ bế vào lòng nhìn về phía người đàn ông kia, kêu lên: "Ba ba","Ba ba".
Đàm Kính Nghiệp bạo phát, đuổi theo bọn họ để nhìn kĩ tên đàn ông đó, vậy mà lại là... Trần thiên sư.
"Đôi gian phu dâm phụ chúng mày, gian phu dâm phụ!!!" Đàm Kính Nghiệp phẫn nộ quát lớn, đột nhiên mở mắt lại phát hiện mình vẫn còn trong phòng tắm, nước cũng lạnh cả rồi.
Thì ra vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
Hạt giống hoài nghi đã bị gieo xuống, Đàm Kính Nghiệp nhớ lại diện mạo của con trai mình, quả đúng như lời của Triệu Dương, thằng bé không có chút nào giống anh ta.
Đàm Kính Nghiệp lập tức mặc quần áo vào, lao ra khỏi phòng tắm, thấy Trần Lệ đang ngồi trên mặt đất kiểm kê quà tặng thì đạp cho cô ta một phát, lạnh giọng chất vấn: "Trần Lệ, cô mau nói thật cho ông đây, rốt cuộc Thiên Bảo là con của ai?"
Trần Lệ vốn không phòng bị anh ta, bị Đàm Kính Nghiệp đạp ngã thành tư thế chó ăn phân, lửa giận trong lòng bùng lên, nhưng sau khi nghe được lời truy hỏi của anh ta thì lại nhịn xuống.
Trần Lệ ngồi dưới đất khóc lóc: "Đàm Kính Nghiệp, anh đúng là một kẻ không có lương tâm, thằng nhãi Triệu Dương kia mới nói có mấy câu mà anh đã nghi ngờ tôi, anh có còn là người không? Tôi sinh cho anh cả trai lẫn gái, những năm này tôi đã phá thai bao nhiêu lần vì anh rồi? Chỉ vì để sinh được Thiên Bảo thôi đó!"
Đàm Kính Nghiệp trầm mặc một lát, nhưng nghĩ đến người kia trong giấc mộng, anh ta lại nắm chặt tay, hỏi tiếp: "Tôi hỏi cô, cô và Trần thiên sư có quan hệ gì?"
Thần sắc Trần Lệ thoáng qua tia bối rối, nói: "Thật ra tôi với Trần thiên sư sinh sống trong cùng một thôn, ông ta tu đạo từ nhỏ nên có quan hệ khá tốt với nhà tôi."
Trần Lệ rất nhanh đã kiêu ngạo trở lại, ánh mắt thậm chí còn mang theo tia khinh thường: "Đàm Kính Nghiệp, nếu không phải do tôi cùng quê với Trần thiên sư, sao anh có cơ hội dựa vào Trần thiên sư để làm giàu?"