Đầu óc Tiết tổng lúc này rất loạn, trong đầu ông ấy có rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, bỗng nhiên ông ấy phát hiện ra bóng dáng Tiết Định Khôn đang càng ngày càng mơ hồ, sắp thấy không rõ được cái bóng nữa, trong lòng ông ấy càng sốt ruột,"Đầu bếp Phó, con tôi bị..."
Phó Vãn thản nhiên nói: "Cây hòe mang âm khí, mượn lá hòe tạm rình coi âm hồn. Ông ăn tiếp đi."
Tiết tổng nghe thấy vậy thì vội vàng cầm đũa lên, nhét mì ăn liền vào miệng, lại không dám ăn quá nhiều, sợ ăn hết rồi thì sẽ không thấy được con trai.
Bóng dáng đang trở nên mơ hồ của Tiết Định Khôn lại dần dần rõ ràng, Tiết tổng nhìn thấy vậy thì suýt chút nữa nhảy dựng lên, thật thần kỳ!
Tiết tổng nhìn khuôn mặt đầy máu của con trai mà cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng miệng lại mắng: "Cái đồ chết tiệt nhà con, chỉ vì muốn ăn chút đồ ăn kia của Phúc Mãn Lâu mà đến mức xảy ra tai nạn xe cộ? Chỉ vì một miếng ăn mà mất luôn cả mạng rồi!"
Tiết Định Khôn khó chịu nói: "Ba, con lái xe rất ổn, con cũng không biết sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, lại còn bị nhốt ở đây lâu như vậy."
Trong lòng Tiết tổng bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, ông ấy nhìn về phía Phó Vãn rồi nói: "Đầu bếp Phó, tôi đã điều tra và thấy nơi này quả thật không yên ổn, đã xảy ra vài sự cố, người xảy ra sự cố tất cả đều là trẻ con."
Hoặc là có trẻ con rơi xuống cống ở gần đây, hoặc là có trẻ con bị xe đâm bay, những người xảy ra chuyện đều là trẻ con.
Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì sợ tới mức nhanh chóng dán sát vào Phó Vãn.
Phó Vãn vỗ vỗ đầu Đoàn Đoàn an ủi, mỉm cười: "Ai bảo con trai ông trông có vẻ khá tốt chứ?"
Dáng vẻ Tiết Định Khôn rất đẹp trai, hơn nữa còn mang thân phận là thiếu gia nhà giàu, bình thường ở trường học cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ta.
Đoàn Đoàn nhìn khuôn mặt đầy máu của Tiết Định Khôn, cậu bé không cảm thấy anh trai này đẹp trai chỗ nào.
Tiết tổng lại ăn thêm vài miếng mì ăn liền, Phó Vãn ngồi xuống, thảnh thơi nói: "Nơi này là ngã rẽ đường cái, ngã ba sẽ hình thành đối giác sát, rất dễ xảy ra chuyện."
Hai cha con một người âm một người dương này không hiểu đối giác sát này thì có liên quan gì đến nhan sắc của Tiết Định Khôn.
"Thật ra nếu là bình thường thì Tiết thiếu sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng do dáng vẻ Tiết thiếu đẹp trai nên bị tinh quái coi trọng." Phó Vãn hất cằm về phía cây hòe cong queo kia.
Cây hòe còn được mệnh danh là cây hung, âm khí nặng, rất dễ trêu chọc những vật âm tà. Cây hòe này đã sống gần trăm năm, dựa vào âm khí để thông linh.
Vất vả mệt nhọc trăm năm, bắt một anh đẹp trai ở bên cạnh mình thì có vấn đề gì sao?
Tiết Định Khôn tức đến mức suýt ngất đi, anh ta còn đang thắc mắc sao mình không thể rời khỏi cây hòe này! Thì ra là anh ta bị bắt tới đây làm áp trại phu nhân? Không đúng, là áp trại tướng công!
Không phải, sao tinh quái này lại xấu như vậy chứ? Cướp áp trại tướng công về nhưng lại không đối xử tốt, anh ta chưa từng được ăn ngon ngủ tốt ở dưới cây hòe rách này bao giờ!
Từ sâu trong cây hòe già phía trên truyền đến một giọng nữ già nua, giọng điệu mang theo chút không vui, thở hồng hộc giải thích: "Rõ ràng là chính cậu ta tự mình lao vào vòng tay ta."
Tiết Định Khôn lại nghĩ đến lúc mình thấy mệt mỏi, đặc biệt là lúc ban ngày, vì theo bản năng sợ hãi ánh mặt trời nên anh ta sẽ không tự giác được mà trốn vào trong gốc cây hòe.
Tiết Định Khôn: "..."