Lúc đó Tiết Định Khôn xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến mức suýt mất cả mạng như vậy, là Tiết tổng chuyển viện cho Tiết Định Khôn suốt đêm đến nơi này mới có thể kéo anh ta trở về từ Quỷ Môn Quan, vết thương trên người đều đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng chưa tỉnh lại được.
Triệu Dương gãi gãi tóc, cũng không tiện nói gì thêm: "Dù sao thì chú Tiết cứ đến quán ăn của đầu bếp Phó để trả tiền rồi nói sau."
Tiết tổng không biết nên tỏ thái độ như thế nào với quán ăn chỉ bày sạp lúc ban đêm này, nhưng mà ông ấy cũng không phải là kiểu người ăn quỵt không trả tiền, nếu con trai đã ăn quỵt của người ta thì ông ấy nhất định phải đi trả thay con.
Tiết tổng và Triệu Dương cùng nhau rời khỏi bệnh viện đi tới bãi đỗ xe Lục Thiên, Tiết tổng thấy Triệu Dương đi về phía xe của mình thì hỏi một câu: "Tiểu Dương, cháu không đi cùng chú sao?"
Triệu Dương ngượng ngùng khua tay: "Chú Tiết, cháu xin lỗi, cháu còn có việc phải làm, cháu đã gửi địa chỉ vào Wechat của chú, chú tự đi đi ạ."
Triệu Dương nhớ tới việc Phó Vãn nhờ cậu ấy chuyển lời cho nhà họ Phó giúp mình thì cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cậu ấy cảm thấy có lẽ mình sẽ bị đánh.
Tiết tổng đành phải tự lái xe đến địa chỉ mà Triệu Dương gửi. ...
Lúc này Phó Vãn và Đoàn Đoàn đã đẩy quán ăn đến dưới gốc cây hòe, đèn đường bên đường mờ mịt, bóng người kéo rất dài.
Ban đêm gió mát, lá cây hòe xanh biếc xào xạc trong gió, mà ở dưới bồn cây hòe có một cái bát thọ bẩn to màu đỏ trống rỗng.
Đoàn Đoàn vừa xuất hiện thì Tiết Định Khôn đã vui vẻ chạy tới với khuôn mặt đầy máu: "Bạn nhỏ, quả nhiên là em lại tới nơi này bày quán, mì ăn liền tối hôm qua rất ngon!"
Ngoại trừ đua xe thì Tiết Định Khôn cũng rất thích đồ ăn ngon.
Trước kia anh ta đã từng ăn rất nhiều món sơn hào hải vị, từng đến các nhà hàng nổi tiếng khắp cả nước, nhưng anh ta lại không thấy ngon như bát mì ăn liền dưa chua tối qua.
Vốn dĩ Đoàn Đoàn cảm thấy có chút sợ hãi anh trai quỷ mặt đầy máu này, nhưng khi cậu bé nhìn bát thọ rỗng tuếch kia, lại nghe thấy Tiết Định Khôn nói vậy thì bỗng thấy tức giận.
Rõ ràng mẹ kiếm tiền vất vả như vậy, mà anh trai này lại dám ăn quỵt! Thật đáng ghét.
Đoàn Đoàn tức giận đến nỗi hai má phồng lên, giận đến mức buột miệng nói: "Bồi thường tiền!"
Tiết Định Khôn ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn Đoàn Đoàn, sau một lúc lại bắt đầu vui mừng như điên: "Em thật sự nhìn thấy anh, nghe thấy anh nói chuyện."
Đoàn Đoàn có hơi căng thẳng, cẩn thận nhìn về phía Phó Vãn.
Cô đứng ngay ngắn trước quán ăn chuẩn bị mọi thứ, nhìn như có vẻ không nghe thấy câu nói mà Đoàn Đoàn vừa rồi bật thốt lên.
Đoàn Đoàn lại thấy yên tâm, cậu bé sợ mẹ cảm thấy cậu không bình thường.
Trong kí ức mơ hồ của Đoàn Đoàn, cậu bé nhớ lại thời điểm cậu bé ở nhà ông ngoại, cậu bé nói rằng mình có thể nhìn thấy những người mà bọn họ không nhìn thấy, bọn họ đều rất sợ hãi.
Sau một thời gian thì họ ghét cậu bé và nói rằng cậu bé không sạch sẽ.
Cậu bé không muốn mẹ cũng cảm thấy mình là đứa trẻ hư hỏng có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Đoàn Đoàn không muốn để ý đến Tiết Định Khôn, đứng bên cạnh Phó Vãn, giương mắt nhìn bốn phía.
Trên đường cũng không có nhiều người, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy quán ăn rỗng tuếch của họ thì bĩu môi rời đi.