Sắc mặt Trần Lệ tái nhợt, thét lên chói tai, cô ta muốn chạy trốn nhưng không được, cô ta nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn mấy cái xác thai nhi, sợ hãi lùi về sau mà lắc đầu.
"Đừng tới đây, chúng mày đừng tới đây."
"Là mẹ có lỗi với các con, nhưng... Nhưng các con đừng làm mẹ bị thương, mẹ là mẹ ruột của các con mà."
"Hì hì hì... hì hì hì..." Chúng nó cười những tiếng cười vô cùng bén nhọn và quỷ dị.
"Mẹ... con muốn mẹ ôm."
Có một cái xác vươn đôi tay về hướng Trần Lệ, giống như một đứa bé cầu xin mẹ cho mình một cái ôm ấm áp.
"Cút!" Trần Lệ sợ hãi tột cùng, cô ta nổi điên hét to, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó liền kêu lên: "Trần thiên sư, Trần thiên sư, cứu mạng!"
Trần Lệ hoảng hốt cầm lấy điện thoại, gần như tuyệt vọng khi nhìn thấy không có tín hiệu.
Phải làm sao bây giờ?
Mắt cá chân cô ta chợt lạnh, một cái xác trẻ con gắt gao túm lấy chân của Trần Lệ!
Trần Lệ thét chói tai, ra sức ném nó xuống, ánh mắt cô ta hoảng sợ tìm kiếm cái gì đó trong phòng ngủ tuy rộng nhưng lại không có chút đường sống nào.
Cô ta muốn sống!
Đột nhiên cô ta nhìn thấy cái chăn trên giường.
Trên chăn này có pháp ấn mà Trần thiên sư để lại, lúc trước ông ta có nói là có tác dụng làm cho vợ chồng bọn họ sớm mang thai.
Trần Lệ giống như tìm được pháp khí cứu mạng, cô ta gần như dùng cả hai tay hai chân bò đến bên giường, lấy tốc độ nhanh nhất nhào lên trên, lấy chăn che kín mình từ đầu đến chân.
Trong nháy mắt, bốn phía xung quanh bỗng chốc yên tĩnh hẳn đi.
Đám quỷ thai đã biến mất, tiếng kêu của Đàm Kính Nghiệp cũng không còn.
Chăn mềm mại bao lấy thân hình run rẩy của Trần Lệ, không gian chật chội này ngoại trừ vô cùng ấm áp còn tràn ngập cảm giác an toàn, giống hệt như sự ấm áp khi nằm trong bụng mẹ.
Sự bất an ngập trời của Trần Lệ chậm rãi biến mất, thay thế vào là sự an tâm vô tận.
Chăn này quả thực hữu dụng, tuy có chút ngộp, nhưng Trần Lệ chỉ hận không thể ở mãi bên trong mà không cần ra ngoài.
Trong lồng ngực cô ta cũng cực kỳ ấm áp, còn nhẹ nhàng động đậy.
Trần Lệ giống như một người máy cứng đờ, chậm chạp cúi đầu nhìn, thứ ấm áp trong chăn đang nằm trong lòng cô ta vậy mà lại là một cái xác trẻ con đang cười hì hì.
"Mẹ ôm con, mẹ ôm con rồi... thật là ấm áp..."
Quỷ thai tràn ngập tử khí thối rữa, xúc cảm khi dán sát vào bụng lạnh như băng, lại mang theo chút nhớp nháp khiến người ta buồn nôn.
Trần Lệ căng thẳng đến mức gần như sắp phát điên rồi, cô ta không ngừng thét lên: "A—"
Trần Lệ túm lấy cánh tay còn mảnh khảnh hơn cả ngón trỏ của người lớn của quỷ thai, cô ta xốc chăn lên rồi dùng hết sức lực để ném đứa trẻ về phía bức tường.
Có thứ gì đó bị Trần Lệ hung hăng ném ra, đập vào vách tường cứng rắn, thứ đó giống như một bãi thịt nát.
Nhưng thứ trong vanh tay cô ta vẫn còn động đậy.
Trần Lệ hoảng sợ cúi đầu nhìn lại, đứa trẻ kia vẫn còn ở trong lòng cô ta, thứ bị cô ta ném ra ngoài chỉ là một cái tay cụt!
Tay đứa trẻ kia bị cụt, đôi mắt đen chảy đầy máu vui cười nhìn Trần Lệ, ngắt quãng nói: "Mẹ, chơi trò chơi..."
Những quỷ thai xung quanh tiến tới, cất tiếng cười khặc khặc như đang cổ vụ: "Chúng con đều chết rồi, đến lượt, đến lượt mẹ, cũng chết đi..."
Đây chính là âm thanh đáng sợ nhất đến từ địa ngục!