Mỗi năm Đàm Kính Nghiệp trả cho Trần thiên sư năm ngàn vạn tệ, chuyên xử lý chuyện phong thuỷ cho riêng nhà anh ta, anh ta biết rõ cho dù là Cảng Đảo ở Kinh Thị thì muốn mời thiên sư chuyên dụng thì giá ít nhất cũng phải đến chín con số.
Mấy năm nay nhà họ Đàm bọn họ nhận không ít ân huệ của Trần thiên sư.
Tuy rằng trong lòng Đàm Kính Nghiệp vẫn còn hoài nghi, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì. Trần Lệ chủ động kéo tay anh ta, nói lảng sang chuyện khác: "Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, chúng ta cùng mở quà tặng đi."
Mọi người đều là hào môn thế gia, tất nhiên tặng đồ cũng phải là hàng đắt tiền.
Đàm Kính Nghiệp nhìn hai hộp quà trước mặt: "Hình như đây là quà của nhà họ Triệu tặng đúng không?"
Hai vợ chồng Triệu Côn Minh luôn hào phóng, đồ vật họ tặng chắc hẳn cũng không tồi.
Đàm Kính Nghiệp vừa đưa tay lên, hộp quà bỗng nhiên rung rung, Đàm Kính Nghiệp ngây ngẩn cả người.
Từ từ, cái hộp... hình như vừa mới động đậy?
Dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng ngủ, đáy hộp chảy ra dòng máu đỏ tươi loãng đặc sệt...
Ngay sau đó -
Hộp quà bị mở ra, từng cái xác thai nhi từ bên trong bò ra ngoài!
Tổng cộng có sáu cái!
Hộp quà của nhà họ Triệu, sáu cái xác trẻ con...
Là sáu đứa trẻ bị phá rồi chôn ở dưới giàn nho của nhà họ Triệu!
Trong hộp quà nào có lễ vật gì, đám người nhà họ Triệu đáng chết này lại dám tặng cho bọn họ một hộp thi thể trẻ con!
"Ba ơi, mẹ ơi..." Xác chết cười khằng khặc, bò tới chỗ Đàm Kính Nghiệp cùng Trần Lệ.
Sắc mặt của vợ chồng Đàm Kính Nghiệp trắng bệch, linh hồn nhỏ bé cũng bị doạ cho bay khỏi xác.
Toàn thân Đàm Kính Nghiệp đổ mồ hôi ròng ròng, anh ta cầm lấy con dao gọt hoa quả sắc bén để ở trên bàn chỉ vào mấy cái xác trẻ con trên mặt đất, run rẩy quát lên: "Đừng tới đây, chúng mày đừng tới đây."
"Đừng trách ba ba, thật sự là do nhà chúng ta có 'ngôi vị hoàng đế' cần kế thừa, nhà chúng ta cần phải có một đứa con trai."
Trần Lệ không đẻ được con trai, bát tự của cô ta lại tương xứng với bát tự của Lý Mỹ Phượng, bọn họ chỉ đành "mượn thai" của Lý Mỹ Phượng!
Nhưng hoá ra Lý Mỹ Phượng cũng là một con đàn bà vô dụng, số mệnh không có con trai mà chỉ có con gái, bọn họ đã sinh một đứa con gái lớn rồi, chẳng lẽ còn phải sinh thêm một đám con gái nữa? Chỉ có thể lần lượt phá từng cái thai.
Hai chân của thai nhi chậm rì rì bò lại đây, chúng nó bò một bước thì trên mặt đất cũng lập tức xuất hiện vết máu đỏ tươi.
Đàm Kính Nghiệp muốn chạy trốn, nhưng chân giống như bị chôn chặt xuống đất, không thể động đợi, y hệt như một con dê chờ bị làm thịt.
"Ba ơi, ba." Một cái xác trẻ con cười rộ lên, một đường nhắm tới phía đùi của Đàm Kính Nghiệp mà bò lên, khiến toàn thân anh ta sởn hết da gà.
Chúng nó không màng đến Đàm Kính Nghiệp gào khóc, bò đến bụng của anh ta thì nhanh nhẹn chui vào!
Cái bụng của Đàm Kính Nghiệp giống như quả bóng cao su được thổi khí vào, lấy mắt thường có thể thấy được bụng anh ta đang phình to lên nhanh chóng, giống như một thai phụ mang thai mười tháng!
Trần Lệ không tưởng tượng được mà nhìn cái bụng tròn vo của Đàm Kính Nghiệp, bụng của người đàn ông mỏng đến mức gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ động tác của thai nhi bên trong, chúng đang điên cuồng đá đá bụng của anh ta.
Đàm Kính Nghiệp điên cuồng mà chụp lấy cái bụng của mình, dường như sắp điên mất: "Cút ra, chúng mày mau cút ra, chúng mày chui vào bụng tao làm gì?"
"A!!"