Buổi sáng khi 'đi dạo' một vòng quanh khu chợ Candide, Lumen đã để ý thấy cách ăn mặc của người dân Trier khá tùy tiện, hoặc là nói khá táo bạo, thể hiện ở việc rất nhiều người có cả nam cả nữ đều mặc áo có tay áo rất ngắn, để lộ hẳn cánh tay hoặc để lộ bả vai, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương quai xanh, ngoài ra cũng có không ít người mặc quần áo kỳ quặc.
Ở vùng Darliege, một người mặc áo choàng đen, đội mũ trùm kín đầu giống như Aosta sẽ bị coi là Vu sư trong truyền thuyết và sẽ không thể đi lại công khai trên đường mà không bị cảnh sát thẩm vấn như vậy được, trong khi ở Trier, tất cả người đi đường đều làm như không nhìn thấy.
Bởi vì điều này thật sự quá phổ biến, các kiểu trang phục bắt chước theo phong cách cổ điển nhiều vô kể.
Aosta Trull rõ ràng là một người cẩn thận, hắn thường xuyên quay đầu lại quan sát xem phía sau có người nào khả nghi hay không, nhưng Lumen cách hắn rất xa, xa đến mức cả hai người bọn họ đều không nằm trong phạm vi tầm mắt của nhau.
Lần theo mùi hương nước hoa rẻ tiền chỉ còn hơi thoang thoảng kia, Lumen bám theo Aosta từ con phố này đến con phố khác.
Đến khi những ngọn đèn được thắp sáng bằng khí than ở hai bên đường lần lượt bật sáng thì Aosta mới rẽ vào một khu phố được được che phủ bởi mái vòm thủy tinh lớn được chống đỡ bởi những cột thép.
Ở nơi này đèn đuốc sáng rực rỡ, những cửa hàng sa hoa trải dọc hai bên đường, mặt đất được lát đá cẩm thạch bóng loáng, người đi tới đi lui vô cùng nhộn nhịp, hoàn toàn đối lập với những con ngõ nhỏ cũ nát ở khu chợ Candide.
Đây chính là mái vòm hành lang mà Aurore đã từng nhắc đến sao? Lumen thấy Aosta đứng trước một cửa hàng thưởng thức những món đồ được trưng trong tủ kính thì cũng đi chậm lại, đưa mắt đánh giá bốn phía.
Cậu rất nhanh chú ý tới một số người có hành vi 'khác thường':
Những người đó hoặc là nam hoặc là nữ, đều ăn mặc lễ phục, tay dắt một con rùa kích thước lớn nhỏ khác nhau.
Những con rùa này chậm rãi bò phía trước, mà những người kia cầm dây thừng chậm chạp đi phía sau.
Lumen nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đầu đội mũ lụa dắt theo một con rùa đi ngang qua trước mặt mình thì cậu không nhịn được mở miệng hỏi:
"Này anh bạn, anh đang làm gì vậy?"
Người đàn ông kia nghiêng đầu, để lộ ra một khuôn mặt hồng hào.
Hắn mỉm cười nói:
"Người xứ khác à, tôi đang đi dạo với con rùa của tôi."
"Tại sao lại là rùa?" Lumen không dấu nổi vẻ khó hiểu, hỏi.
Người đàn ông ăn mặc tỉ mỉ kia giống như một quý ngài vui vẻ chia sẻ triết lý của mình, cười nói:
"Hầu hết người Trier đều thích đi dạo, nhưng bọn họ không thể hiểu được bản chất của ý nghĩa sâu xa của sự nhàn nhã và bản chất của sự tao nhã, bọn họ luôn đi rất nhanh, rất vội vàng.
"Cách đi dạo chuẩn xác nhất là phải đi chậm như rùa, cho nên, chúng tôi nuôi rùa, để cho rùa đi phía trước, để làm nổi bật sự nhàn nhã của chúng tôi.
"Đó là thước đo cho tốc độ đi bộ, là chuẩn mực để đánh giá sự tao nhã."
Lumen không thể không thừa nhận, người Trier luôn khiến cho một người đến từ làng Cordouan, gốc gác thuần nông thôn như cậu phải mở rộng tầm mắt:
Ngay cả một tiểu thuyết gia như Aurore cũng không thể viết ra được phân cảnh dắt rùa đi dạo như này!
"Không hổ là người Trier!" Lumen vừa vỗ tay vừa dùng giọng điệu trào phúng nói.
Đáng tiếc, quý ngài kia cũng không hiểu được ý nghĩa của câu trào phúng này, hắn mỉm cười khiêm tốn, rồi tiếp tục đi theo con rùa đang chậm rãi đi ở phía trước.
Không lâu sau, Aosta đã đi tới đầu kia của mái vòm hành lang.
Lumen đợi thêm một lát, mới chậm rãi bám theo.
Ra khỏi mái vòm hành lang, Aosta đứng dưới biển hiệu của một trạm xe ngựa công cộng gần đó.
Chỉ vài phút sau, hai con ngựa kéo một chiếc xe ngựa rất lớn chạy tới.
Chiếc xe ngựa này được chia thành hai tầng trên dưới, mặt ngoài thùng xe được sơn màu vàng, bên trên có viết một hàng chữ Intis 'Đường số 7', người đánh xe ngựa mặc một chiếc áo chẽn màu xanh biếc, đầu đội một chiếc mũ rộng vành để tránh mưa gió.
Khi chiếc xe ngựa dừng lại, người bán vé mặc áo kẻ sọc và một chiếc quần dài xấu xí, đầu đội mũ nồi xuất hiện ở cánh cửa xe ngựa đang mở rộng, hắn dùng ánh mắt như đang khám xét phạm nhân để đánh giá mỗi một hành khách đang cố chen lấn lên xe ngựa công cộng.
Aosta là người thứ ba lên xe, hắn ngồi xuống một cái ghế cạnh cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài quan sát những người khác cả nam lẫn nữ đang lần lượt lên xe, ổn định chỗ ngồi.
Lumen quan sát từ xa chứ không tới gần.
Đợi cho chuyến xe ngựa 'Đường số 7' rời đi, cậu mới tăng tốc độ, gần như chạy chậm đuổi theo phía sau.
Với tốc độ tương đối thong thả của loại phương tiện công cộng này và quy định phải dừng lại ở mỗi trạm xe ngựa, Lumen căn bản không sợ mất dấu.
Trên đường đi, một số người đi đường tò mò nhìn theo người đang chạy, thậm chí còn có một số người chạy chậm theo Lumen, bọn họ giống như cho rằng đây là xu hướng mới nhất.
Đầu óc bọn họ không phải là có vấn đề đấy chứ? Hành động của mấy người này khiến Lumen không biết nên khóc hay nên cười.
Cậu đuổi theo qua ba trạm dừng mới nhìn thấy Aosta đi xuống, mà nơi này đã thuộc phạm vi khu chợ Candide.
Aosta đi xuyên qua hai con phố, rẽ vào phố White Coat mà Charlie đã nhắc đến lúc trước, rồi đi vào khu nhà trọ cũ kỹ sơn màu trắng, biển hiệu ngoài cửa đề số 20.
Lumen đứng trước một sạp bán báo ở đầu phố, cậu tiện tay cầm lấy một tờ báo, thản nhiên lật xem.
Đồng thời, khóe mắt cậu vẫn luôn quan sát cửa ra vào của khu nhà trọ kia.
"11 Cope một tờ." Chủ sạp bán báo thấy Lumen chỉ xem chứ không mua, lập tức nhắc nhở một câu.
Tờ báo mà Lumen đang cầm là 'Tạp chí người Trier', cậu cũng không tranh cãi, chỉ móc ra hai tờ 5 cope và một đồng xu 1 cope ném lên mặt một tờ báo khác.
Chủ sạp bán bảo lập tức im lặng.
Lumen tiếp tục đọc báo:
"Tòa thị chính đang lên kế hoạch giá mới với công ty cung cấp nước.
"Valery chỉ trích chủ nghĩa tiêu dùng là một dạng tôn sùng.
"Dự án vĩ đại nhất trong lịch sử con người đang tìm kiếm đối tác...
Mục quảng cáo cuối cùng này làm cho Lumen ngửi thấy mùi quen thuộc:
Đó là thứ mùi không thể che dấu được của những trò chơi khăm của những kẻ lừa đảo.
Lumen vừa quan sát lối ra vào của khu nhà trọ kia vừa hứng thú đọc nội dung bên dưới:
"Tương lai của nhân loài hướng về biển trời sao, lịch sử của nhân loài là lịch sử của những cuộc thám hiểm dũng cảm.
"Trong thời kỳ các loại kỹ thuật điên cuồng phát triển này, cái chúng ta thiếu là những người tiên phong cho nền văn minh nhân loại, là những nhà thông thái có cái nhìn sâu sắc và tầm nhìn hướng tới tương lai, là những nhà thám hiểm đầy lòng dũng cảm.
"Lần trước, chúng ta mắc kẹt trong biển khơi dữ dội, lần này đây, chúng ta lại mắc két ở tầng khí quyển, nhưng sự phát triển khoa học kỹ thuật của nền văn minh nhân loài chắc chắn sẽ chiến thắng những khó khăn, nguy hiểm đó, mở ra một tương lai mới.
"Chúng tôi muốn hợp tác với tất cả những kẻ mộng mơ, để xây dựng một cây cầu cho phép chúng ta đi thẳng từ bề mặt trái đất đến những vì sao và mặt trăng đỏ.
Liên hệ: Bulle Patil
Địa chỉ liên hệ: Tầng 5, số 9 đường St. Martin, khu 2."
Lumen càng đọc càng cảm thấy buồn cười, đồng thời tự kiểm điểm lại mình:
Là vua của các trò chơi khăm của làng Cordouan, lại được nuôi dưỡng bởi những ý tưởng kỳ diệu của Aurore, cậu chưa từng nghĩ đến những chủ ý điên rồ, thái quá và hoang đường đến như vậy, hơn nữa những kẻ đó còn tự tin đăng quảng cáo, giống như chắc chắn có thể lừa một đống người.
Hay là do cậu quá ảo tưởng về chỉ số thông minh bình quân của nhân loài chăng? Lumen dùng bàn tay trái đang đeo gang tay sờ sờ cằm.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một đám người đi về phía khu nhà trọ sơn màu trắng, số nhà 20 phố White Coat kia.
Người cầm đầu là một người đàn ông mặc vest đen, đội mũ lụa, dáng vẻ rất giống một quý ngài, ít nhất là nhìn bề ngoài là như thế, dáng người hắn hơi đậm, miệng ngậm một cái tẩu thuốc gỗ gụ, trên bàn tay trái có đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sáng dưới ánh đèn đường.
Mấy người đàn ông vây quanh quý ngài này đều cao to, vạm vỡ như hung thần ác sát, bọn họ hoặc mặc áo được may bằng vải bạt hoặc mặc áo vest sẫm màu, cả đám giống như thành viên của một băng đảng xã hội đen.
Đợi bọn họ biến mất sau lối ra vào khu nhà trọ, Lumen cũng cầm tờ tạp chí đi theo.
Vừa bước tới chân cầu thang, cậu đã ngửi thấy mấy loại mùi nước hoa.
Một mùi rất nhạt cũng rất quen, đó là mùi nước hoa rẻ tiền mà cậu đã lén bôi lên người Aosta, một loại mùi khác khá thơm, thiên về vị ngọt lại mang theo một bậc mùi nồng kiểu hoang dã.
Là nước hoa xạ hương sao? Chắc hẳn mùi thơm này là từ trên người đàn ông ngậm tẩu thuốc kia? Lumen lần theo mùi nước hoa đi lên tầng năm của khu nhà trọ.
Sau đó, cậu nhìn thấy Aosta Trull.
Kẻ lừa đảo ăn mặc như Vu sư này đang bị đám người vừa rồi vây quanh, quý ngài đeo nhẫn kim cương kia dùng cái tẩu gỗ gụ gõ nhẹ lên trán của đối phương, khách khí cười:
"Đừng tưởng cậu chuyển nhà là có thể thoát khỏi chúng tôi.
"Khi nào cậu còn chưa trả hết tiền thì tôi sẽ luôn đi theo cậu như cái bóng của cậu."
Aosta nơm nớp lo sợ nói:
"Tôi sắp có tiền rồi, ngày mai là có thể trả một khoản cho ngài!"
"Rất tốt." 'Quý ngài' kia mỉm cười gật đầu.
Hắn quay đầu tẩu thuốc, rồi dí phần đang cháy lên mặt Aosta.
Aosta co rúm người lại vì đau đớn nhưng lại không dám kêu một tiếng.
'Quý ngài' kia thu hồi cái tẩu đi, giọng điệu còn hết sức nhã nhặn, khách khí:
"Đây chỉ là một chút lãi thôi."
"Ngày mai nếu cậu không trả tiền, tôi sẽ chặt một ngón tay của cậu."
Nói xong, hắn chắp tay trước ngực, ra vẻ nhã nhặn lịch sự, chào:
"Ngày mai gặp lại, bạn của tôi."
Lumen đứng ở đầu cầu thang thấy vậy thì nhếch miệng, lẩm bẩm nói:
"Hiện tại cả người cả chó đều học theo Hehrman rồi sao?"
Đi cùng sự nổi tiếng của bộ 'Nhà thám hiểm vĩ đại' của Furth Wall, từ nam đến bắc đại lục đều xuất hiện một số người bắt chước theo hình tượng nhân vật Hermann Sparrow. Câu nói 'Đây là phép lịch sự' hãy 'Ban ân hay nguyền rủa' được lưu hành rộng rãi.
Lúc đám người kia đi qua bên người, Lumen cúi thấp đầu xuống, nghiêng người sang một bên để tránh đường giống như một khách thuê trọ bình thường gặp phải thành viên của băng đảng xã hội đen.
Tiếng bước chân hỗn loạn bước xuống từng bậc thang nhanh chóng biến mất.
Lumen ngẩng đầu nhìn về phía Aosta thì thấy hắn đã quay trở về phòng và đóng cửa gỗ lại.
Lumen suy nghĩ một chút, sau đó nâng bàn tay trái của mình lên ấn chiếc mũ trên đầu xuống, bước lên cầu thang, đi đến trước cửa nhà Aosta.
Cộc, cộc, cộc. Cậu gõ mấy cái lên ván cửa.
Một lúc lâu sau, Aosta vừa lo lắng vừa sợ hãi ra mở cửa, run rẩy nói:
"Thật sự ngày mai tôi mới lấy được tiền..."
Lời còn chưa nói hết đã dừng luôn tại cổ họng, trong mắt hắn phản chiếu bóng dáng Lumen.
Lumen dang hai tay ra, tươi cười rạng rỡ hỏi:
"Ngạc nhiên không?"
"Cậu, cậu, cậu..." Aosta liên tục lùi về phía sau giống như thấy quỷ.
Lumen đi theo vào phòng, mỉm cười nói với Aosta Trull:
"Tôi thật sự muốn quên đi nỗi đau trong quá khứ, nhưng tôi cũng là một người cẩn thận, rất sợ bị người ta lừa tiền còn bị cười nhạo là kẻ ngu."