Màn sương mù màu xám ở vị trí trung tâm trở nên đậm đặc hơn, lan tràn ra từng ngóc ngách ở kỷ đệ tứ Trier.
Đối với việc này, Gardner Martin mặc áo giáp toàn thân màu trắng bạc không hề kinh sợ, mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng, từ sau khi tiếp nhận sức mạnh ăn mòn ở tòa nhà số 13 đường lớn khu chợ, có thể nghe được âm thanh vĩ đại kia, hắn thường xuyên nằm mơ thấy cảnh tượng như vậy, điều này khiến cho hắn có loại cảm giác tốt đẹp giống như trở về cố hương, cánh cửa nhà đang rộng mở trước mắt hắn.
Gardner chạy băng băng về phía trước, hướng tới khu vực trung tâm nhất của kỷ đệ tứ Trier, chạy tới nơi thần ngã xuống.
Con phố này hẹp đến mức 'dân chúng' ở trong nhà hai bên đường gần như có thẻ bắt tay nhau qua cửa sổ, đám người Lumen theo hàng hai trước hai sau chạy về phía trước.
Chạy được gần chục bước, Lumen đột nhiên cảm giác giống như có sự vật vô hình nào đó từ trong màn sương mù màu xám nhuốm tối tăm kia đang vươn lại đây, chúng giống như vô số cánh tay đáng sợ, nhưng lại nhẹ nhàng, chậm rãi, từ trên cao thả xuống vuốt ve mỗi một sinh linh xuất hiện trong khu vực này, để xác định xem ai mới là con mồi của mình.
Da đầu Lumen tê rần, ở những chỗ bị mơn trớn, cho dù cách một lớp quần áo nhưng cũng không kìm được mà nổi một tầng da gà.
Cậu theo bản năng muốn chống lại sự vật vô hình này, nhưng chợt nhớ tới lời nói của Termiporus: "Không được dừng lại, không được quay đầu, không được truyền tống, không được kéo đồng đội theo!"
Tuy lời này không bao gồm cả việc không được chống lại, không được phòng ngự, không được tấn công, ... nhưng Lumen cảm thấy mình vẫn nên kiên nhẫn, quan sát thêm một lát nữa.
Cậu kiềm chể xúc động muốn phóng lửa thiêu đốt những sự vật vô hình này mà gượng ép bản thân phải tiếp tục chạy về phía trước.
Jenna chạy bên cạnh cậu, Franka và Anthony chạy phía sau cậu vẫn luôn dõi theo cậu, cậu không hành động, bọn họ cũng không hành động, cậu làm bất cứ điều gì, bọn họ sẽ lập tức làm theo.
Lúc này, bọn họ thấy Lumen không chiến đấu với những sự vật vô hình trong màn sương mù màu xám tối tăm kia, cũng không sử dụng bất kỳ biện pháp nào khác nên bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì chịu đựng những cái vuốt ve mang lại dự cảm nguy hiểm mãnh liệt, không ngừng chạy về phía trước.
Trong quá trình này, Franka cảm thấy mùi vị của sự vật vô hình này rất quen thuộc.
Nghĩ đến việc nơi này nghi ngờ là kỷ đệ tứ Trier ở trong gương, có mối liên hệ chặt chẽ với con đường 'Ma nữ', cô nhanh chóng có đáp án: Cái đó rất giống với 'Tơ nhện' của 'Ma nữ vui vẻ'.
Chẳng lẽ thứ này là do một vị ma nữ cao cấp nào đó lưu lại sao? Trong đầu Franka nhanh chóng mường tượng ra một hình ảnh: Một con nhện khổng lồ có nửa người tối đen lặng lẽ ẩn mình ở chỗ sâu trong màn sương mù màu xám, phun tơ nhện giống như có sinh mệnh ra bốn phương tám hương, với ý đồ tìm kiếm con mồi.
Sau khi lại chạy như điên vài chục bước nữa, Lumen bất giác phát hiện sự vật vô hình kia chậm rãi rút lui, không còn chủ động vuốt ve mình nữa, chỉ là bởi vì chúng nó xuất hiện dày đặc ở xung quanh cho nên không thể tránh khỏi việc bị cọ sát.
Sự thay đổi này tựa như do cậu đang chủ động tới gần ngọn nguồn phát ra sự vật vô hình.
Sự vật vô hình này chỉ tóm kẻ muốn chạy trốn!
Sau khi lao ra khỏi con phố hẹp, thâm nhập vào màn sương mù đậm đặc, Lumen đột nhiên lạnh sống lưng, tóc gáy dựng lên.
Trực giác nói cho cậu biết, phía trước vô cùng nguy hiểm, một mối nguy hiểm đủ để tiêu diệt cả đám người bọn họ, một khi tới gần, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Đám người Franka không tự chủ chạy chậm lại, nỗi kinh hoàng thực chất đó tựa như nóng súng dí thẳng vào trán bọn họ, đạn bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuyên qua đầu bọn họ.
Lumen cắn răng một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu cậu đã lự chọn tin tưởng lời đề nghị của Termiporus thì phải kiên trì đến khi xuất hiện điều chống lại lời đề nghị này, nếu không tốt nhất không nên thử ngay từ đầu!
Cậu không ngừng, Jenna và đám người Anthony cũng không dám dừng, tựa như kẻ ngốc biết rõ phía trước là vách nói đen, biết rõ mình thật nhỏ bé, biết rõ nếu tiếp tục chạy sẽ rơi vào tình cảnh tan xương nát thịt, nhưng vẫn chủ chạy về phía đó.
Đúng lúc này, khóe mắt của Lumen liếc thấy trên người Jenna chợt bốc lên một ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu đốt, khiến cho cơ mặt của cô lộ vẻ đau đớn, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Răng rắc, Jenna vỡ nát như một tấm gương, bóng dáng lại một lần nữa phác thảo ra, nhưng vẫn không thoát được ngọn lửa màu đen, thậm chí còn có thêm một lớp băng giá.
Cô nhìn về phía Lumen với ánh mắt cầu cứu.
Lumen theo bản năng nâng tay trái lên với ý định giúp đỡ Jenna, nhưng sau khoảnh khác chần chừ ngắn ngửi, cậu lại thu tay lại, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía trước.
Không được kéo đồng đội theo!
Ánh mắt của Jenna lập tức trở nên tuyệt vọng mang theo mấy phần kinh ngạc và oán hận.
Cô ho khan mấy câu rồi chợt dừng bước chân.
Ngay sau đó vô bị những sự vật vô hình quấn quanh, kéo bay vào chỗ sâu trong màn sương mù màu xám ở phía trước.
Vẻ mặt của Franka lập tức thay đổi, cũng định giúp đối phương nhưng lời dặn dò của Lumen chợt hiện lên trong đầu Lumen,
Cô do dự.
Lúc này, vẻ mặt của Jenna đã ngập tràn sự oán độc, bên trong mỗi một lỗ chân lông trên khuôn mặt rỉ ra chất bẩn như dịch máu, miệng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết thê lương giống như đang nguyền rủa mọi người.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đám người Lumen ngược lại càng thêm yên tâm.
Jenna này rõ ràng càng giống 'Người trong gương' hơn!
Trong tiếng la hét thảm thiết quanh quẩn xung quanh, Jenna này biến mất ở chỗ sâu trong màn sương mù màu xám, thanh âm đột ngột im bặt.
Gần như cùng lúc, khóe mắt của Lumen liếc nhìn sang bên cạnh, lại thấy xuất hiện một Jenna nữa đang tập trung chạy, vẻ mặt chất chứa sự lo âu và khẩn trương.
Quả nhiên! Lumen đại khái đã rõ tại sao Termiporus lại nói không được kéo đồng đội theo.
Ở trong này, bất cứ lúc nào đồng đội cũng có thể bị tráo đổi với chính họ ở trong gương, kéo 'Người trong gương' ngược lại là hại đồng đội thật sự của mình, cũng khiến cho mình hoàn toàn dung nhập vào nơi này, trở thành 'Thức ăn' cho ngọn nguồn phát ra sự vật vô hình kia.
Mẹ kiếp! Tại sao anh lại không thể nói rõ ràng hơn chứ? Cái lý do này cũng không hề phức tạp nhưng thế nào cũng phải để bọn tôi tự trải nghiệm, tự chiến đấu thế! Lumen thầm mắng Termiporus, đồng thời, dưới chân lại càng thêm vững chắc.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ lại gặp một số vấn đề tương tự, nhưng với kinh nghiệm của bản thân, bon họ không dừng lại chiến đấu, cũng không xoay người chạy trốn, lại càng kiềm chế cảm xúc, không để cho bản thân giúp đỡ đồng đội.
Đám người Lumen không rảnh rỗi quan sát cảnh vật xung quanh mà lấy cột trụ màu đen kia làm mục tiêu, cố gắng chạy thẳng về phía nó, chỉ thỉnh thoảng chạy vòng qua một vài đống chướng ngại vật chắn đường đi.
Cuối cùng, cột trụ màu đen kia đã ở ngay trước mặt, cách đó không xa.
Mà cùng lúc đó, Lumen và đám người Anthony đều kinh ngạc phát hiện ran guy hiểm vốn luôn tồn tại ở phía trước, chuẩn bị đón đầu tấn công bọn họ lại biến mất một cách thần kỳ.
Không, không phải biến mất, hiện tại nó ở phía sau lưng đám người Lumen, ở chỗ xa xôi kia!
Chạy về phía nguy hiểm, ngược lại lại rời xa nó? Giống như khu vực lát đá màu đen ở trên vùng hoang dã, phương hướng của nơi này cũng bị hỗn loạn sao? Tuy Lumen cảm thấy rất kinh ngạc nhưng cậu không hề quay đầu nhìn xung quanh, cũng không hề cảm thấy may mắn mà dừng bước chân, kiên trì chạy về phía cột trụ màu đen kia.
Nếu không có Lumen làm mẫu, nói không chừng cả Franka và Jenna đều muốn quay đầu liếc mắt nhìn một cái, lúc này bọn họ vẫn tiếp tục chạy về phía trước với tâm thái may mắn và nghĩ mà thấy sợ.
Lại chạy thêm mấy chục thước nữa, bốn người đã đến quảng trường xung quanh cột trụ màu đen kia.
Nơi này được lát bằng đá đen, rất nhiều cột đá màu xám trắng đã bị đổ sập, chỉ còn lại một số cột.
Mà so với cột trụ màu đen khổng lồ kia thì số ít cột đá màu xám trắng 'May mắn còn tồn tại' lại nhỏ bé giống như con kiến.
Cột trụ màu đen khổng lồ kia lớn hơn rất nhiều so với Cột đêm Christina' mà Lumen nhìn thấy ở trong tầng thứ ba của hầm mộ ngầm, nó kéo dài đến tận bầu trời tựa như đang bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, chẳng biếu đỉnh vươn tới đâu.
Tình huống nơi này khiến cho Lumen liên tưởng đến khu vực lát đá màu đen nhạt ở bên ngoài vùng hoang dã với rất nhiều cột đá màu xám trắng, nhưng nơi đó không hề tồn tại sự vật gì tương tự như cột trụ khổng lồ màu đen này.
Bởi vì 'Cột đêm' ở nơi đó bị đổ nát, bị phá hủy, cho nên mới có xương cốt cổ bò ra, mới có ô nhiễm ở trong tòa nhà số 13 đường lớn khu chợ sao? Sau đó dùng cách tu sửa, di chuyển vô số thi hài xuống hầm mộ ngầm trong lòng đất để vá lại sao? Trong lòng Lumen đưa ra suy đoán nhất định.
Franka và Jenna hướng ánh mắt nhìn về phía quảng trường phía trước, thấy toàn bộ khu vực xung quanh cột trụ khổng lồ màu đen nọ đều sụp sâu xuống lòng đất, phía dưới tựa như có dòng nham thạch nóng chảy, lửa trắng rực đang chảy xuôi, có sự vật gì đó như xúc tu màu đen như ẩn như hiện ẩn náu bên dưới.
Chúng nó không mang lại bất kỳ báo động nguy hiểm nào, nhưng đám người Lumen tin tưởng cái này khả năng còn nguy hiểm hơn cảm ứng trước đó.
Mà gần sát cột trụ khổng lồ màu đen kia có một người tuyết cao chừng khoảng một thước bảy một thước tám, trên khuôn mặt lạnh lẽo phủ băng giá trắng toát kia nứt ra vài khe hở hình thành mắt, mũi và miệng nhưng không có lỗ tai.
Khi Lumen liếc mắt quan sát người tuyết này, đột nhiên ánh mắt của cậu cứng lại.
Cậu thấy vị trí bên mắt phải của người tuyết có một vết bẩn hình tròn màu đen, giống như đang đeo một chiếc kính mắt đơn tròng.
Amon? Lumen giật mình, phản ứng đầu tiên là muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Lúc này, giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp của Termiporus vang lên bên tai cậu: "Đã chết."
Đã chết... Lumen lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ngẫm lại thì chuyện này cũng rất bình thường, Amon là đại quý tộc của đế quốc Tudor từ kỷ đệ tứ, cái chết của mấy chục đến hơn trăm bản sao trong trận chiến của thần trước đó căn bản không tính là tin tức gì, trong đó có một bộ phận do trở ngại của tình hình lúc đó mà không được thu về thì cũng coi như hợp lý.
Không biết vì sao, Lumen lại nghe ra được một chút vui sướng trong câu nói ngắn gọn của Termiporus.
Anthony cũng đang quan sát người tuyết kia, đột nhiên cảm giác cái trán nóng lên, hô hấp trở nên nóng rực, linh thể nhanh chóng suy yếu.
"Tôi nhiễm bệnh rồi." Hắn bình tĩnh nhắc nhở đồng đội của mình.
Bệnh... Lumen liếc mắt nhìn cột trụ khổng lồ màu đen kia một cái.
Nó thật sự là bản thể của 'Cột đêm Christina' sao?
Ở trong này, tượng thần 'Ma Nữ Nguyên Sơ' cũng không có cách nào áp chế được sự ăn mòn của bệnh tật sao?"
Franka chợt nghĩ đến cái gì đó, cô nói với Jenna: "Em lấy tượng thần kia ra đi."
Trong lúc nói chuyện, cô cũng nhét tay vào trong túi áo, lấy tượng thần 'Ma Nữ Nguyên Sơ' được điêu khắc từ xương cốt màu trắng ra.
Đợi Jenna lấy pho tượng thần màu đen kia ra, Franka dẫn Anthony lại gần, quan sát sắc mặt của hắn, nói: "Hiện tại cảm thấy thế nào?
"Hình như tốt hơn một chút, không, đang tốt hơn rồi." Anthony nghiêm túc kiểm tra tình trạng thân thể của mình.
Franka mỉm cười: "Tôi đã nói là tại sao tôi và Jenna lại không có việc gì mà anh lại nhiễm bệnh được chứ."
"Xem ra là phải ở trong khoảng cách nhất định với tượng thần."
Cô vừa dứt lời, một đoàn quạ lửa trắng rực bay ra từ phía sau cột trụ khổng lồ màu đen, lao về phía bọn họ.
Nơi đó chợt xuất hiện một bóng người, đó chính là Gardner Martin mặc áo vest màu đen, ghi lê màu vàng, cái đầu bình tĩnh kia lại không quá giống Gardner Martin.
Hắn nhìn pho tượng thần màu đen trong tay Jenna và pho tượng màu trắng trong tay Franka với vẻ mặt khao khát từ lâu.