Trong lòng Lumen có lửa, không có nghĩa là cậu sẽ mất bình tĩnh, cậu chỉ cần ngụy trang thật tốt, đi vào văn phòng nghị viên quốc hội, tìm được kẻ 'khạc nhổ đờm bậy bạ' kia, thiêu chết hắn ngay tại chỗ.
Phương án này kỳ thật cũng không được xem là thái quá nhưng nếu không đủ tin tức tình báo thì cuộc mạo hiểm này rất dễ dàng biến thành một cuộc tự sát.
Đầu tiên là, cậu không biết rõ trong văn phòng nghị viên có tổng cộng bao nhiêu tín đồ Tà thần và thực lực của bọn họ như thế nào; Tiếp theo, cậu không biết Cục thứ 8 hoặc là hai Giáo hội lớn kia đã cung cấp cho Hugues Artois bao nhiêu người bảo vệ và bọn họ có những năng lực gì; Còn nữa, cậu còn không nắm chắc được tình huống cơ bản và vị trí cụ thể của mục tiêu, cho dù có thành công lẻn vào trong văn phòng nghị viên quốc hội thì cũng chưa chắc đã tìm được đối phương; Cuối cùng, cậu còn chưa suy tính cẩn thận lẻn vào như thế nào, sau đó rút lui ra sao cho thuận lợi.
Đương nhiên, Lumen cũng không phủ nhận cục diện hỗn loạn do vụ nổ nhà máy hóa chất Goodwill cực kỳ có lợi cho kế hoạch xâm nhập của mình. Tạm thời kế hoạch của cậu là sử dụng tính kiên nhẫn của 'Thợ săn', chờ đợi mục tiêu tự đi ra, lặng lẽ theo dõi hắn, bước đầu xác định được tình hình của hắn, sau đó lại tìm cơ hội để ra tay. Xét theo địa vị của đối phương trong chiến dịch tranh cử của Hugues Artois thì cấp bậc danh sách của hắn cũng không hẳn là rất cao, tất nhiên đối phương không có đủ thần tính, cho dù danh sách mà hắn đạt được nằm ở khoảng giữa thì cùng lắm cũng chỉ ở danh sách 7.
Mà nếu Lumen đoán sai, mục tiêu có thể đạt tới danh sách 6, thậm chí có thể là danh sách 5, điều đó cũng không làm cậu quá mức sợ hãi, cậu tin rằng ngài K khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú đối với việc truy sát tín đồ Tà thần.
Phù, Lumen chậm rãi thở hắt ra một hơi, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm tòa nhà bốn tầng được sơn màu nâu vàng, đèn đuốc sáng trưng ở phía xa kia, cố gắng thu thập những tin tức tình báo hữu dụng cho kế hoạch tiếp theo.
Thời gian trôi qua, những người nhặt rác chừng khoảng trên dưới năm mươi tuổi cõng túi vải đay trên lưng đi tới đây, bắt đầu lục lọi đống rác bên cạnh tòa nhà. Điều này làm cho Lumen chợt cảm thán, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng lại càng mãnh liệt hơn.
Ở Trier, không phải ai muốn nhặt rác cũng có thể đi nhặt rác, mỗi một người nhặt rác đều có chủ thuê, bọn họ được chia làm hai loại là làm toàn thời gian và làm bán thời gian và được phân chia khu vực nhặt rác cố định, không thể vượt ranh giới, nếu không sẽ xảy ra các cuộc xung đột khác nhau, gặp đâu đánh đấy...
Cho nên cặp vợ chồng già Ruhr và Michel mới cầu nguyện cho Hugues Artois ngày nào cũng tổ chức tiệc tối, mà không phải ngày ngày chờ đợi trên các con phố thường xuyên tổ chức tiệc, bởi nơi đó không thuộc phạm vi của bọn họ, và đã bị người nhặt rác khác chiếm cứ.
Người nhặt rác toàn thời gian và bán thời gian khác nhau ở chỗ, người nhặt rác toàn thời gian sẽ lĩnh tiền lương từ chủ thuê và tất cả rác rưởi mà bọn họ nhặt được đều thuộc quyền sở hữu của chủ thuê.
Đương nhiên, nếu bọn họ nhặt được vật gì đó đáng giá hoặc những món đồ dễ tiêu thụ thì những người nhặt rác này thường tùy theo từng trường hợp mà quyết định nộp lên hay là giữ lại cho mình.
Cặp vợ chồng Ruhr và Michel thuộc nhóm người nhặt rác bán thời gian, bọn họ không có tiền lương cố định và thường nhặt rác vào sáng sớm và tối muộn, sau đó giao toàn bộ rác rươi nhặt được đến địa điểm xử lý rác đã được chỉ định, mà nơi đó thường do chủ thuê bọn họ mở và điều hành.
Cũng bởi vì điều này, cho nên những người vô gia cư cùng lắm cũng chỉ lục lọi bãi rác để tìm kiếm chút thức ăn hoặc quần áo để mặc, đa số các trường hợp, bọn họ không thể kiếm tiền thông qua việc nhặt rác được.
Lumen chờ đợi cho đến 9 giờ tối, khi lượng khách đến văn phòng nghị viên quốc hội giảm đi khá nhiều, và trên ban công của những căn phòng khác nhau, lục tục có người đi ra hút thuốc thư giãn.
Không lâu sau, đồng tử mắt của Lumen chợt phóng to, phản chiếu ra một bóng người: đó là một người đàn ông đứng ở ban công của một căn phòng ở rìa tầng hai, hắn có dáng người hơi gầy gò, sắc mặt tái nhợt, mái tóc vàng sẫm được uốn xoăn, đôi mắt hơi nâu nhìn về phía ngọn đèn đốt bằng khí than ở dưới đường.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, khoác áo gi lê đen và bộ vest sẫm màu lịch sự, cổ đeo nơ, trong tay cầm một điếu thuốc lượn lờ khói, thỉnh thoảng lại rít một hơi rồi nhả khói, đúng là 'Kẻ khạc nhổ đờm bậy bạ' mà Lumen nhìn thấy qua 'Ma kính bói toán' của Flanka.
Khụ khụ khụ! Người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ gầy yếu kia chợt ho khan dữ dội, ho giống như muốn rút phổi trong lồng ngực ra.
Ho đến cuối cùng, trong cổ họng hắn phát ra tiếng khè khè giống như khạc ra một cục đờm đặc, sau đó hắn lấy khăn tay ra, nhổ cục đờm vào trong khăn tay, rồi gói lại, bỏ vào trong túi áo, không tùy tiện ném ra ngoài nữa.
Quả nhiên, hắn biết đờm của mình có thể lây lan bệnh tật liên quan đến thần bí học. Lumen hơi nheo mắt lại.
Bởi vì có không ít người đi ra ban công của phòng mình để thư giãn, cho nên Lumen rất nhanh xác nhận được vị trí của những gương mặt quen thuộc: nghị viên quốc hội của khu chợ, Hugues Artois ở căn phòng ngoài rìa của tầng cao nhất, cũng là căn phòng có ban công lớn nhất; cô gái có mái tóc màu đỏ ở phòng bên cạnh, cùng tầng với hắn; người đàn ông trạc khoảng ba mươi tuổi đeo kính gọng vàng, tay luôn cầm bản thảo, cũng là thành viên của chiến dịch tranh cử ở một căn phòng khác trên tầng hai và ở đầu kia hành lang với người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ gầy yếu kia.
Dường như hắn rất thích nhàn nhã, cứ cách nửa giờ lại ra ban công hút một điếu thuốc, ngắm phong cảnh, dáng vẻ không nhiệt tình cũng không quá để tâm tới việc giải quyết hậu quả của vụ nổ nhà máy hóa chất Goodwill; người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn ở một văn phòng ở giữa tầng ba; cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú, đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng và khoác áo vest dáng ngắn màu xanh lam ở tầng bốn, ngay bên dưới phòng của Hugues Artois.
Cô ta ở cùng phe với người đàn ông đeo kính gọng vàng, có cảm giác xa cách với người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ gầy yếu kia, dường như không quá thích thân cận với hắn.
Lumen cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện mấy phòng bên cạnh phòng của kẻ khạc nhổ đờm bậy bạ kia dường như là dạng văn phòng tập thể, mỗi phòng đều có vài nhân viên. Điều này có nghĩa là xác suất bọn họ có địa vị nhất định hoặc là có đầy đủ năng lực phi phàm thấp đến mức có thể bỏ qua.
Các tín đồ Tà thần khác dường như cũng không thích kẻ luôn ho khan, khạc nhổ đờm kia, cho nên lúc chọn văn phòng mới chọn vị trí cách hắn thật xa sao?
Bọn họ tin chắc rằng văn phòng nghị viên luôn được canh phòng nghiêm mật, mà vị kia còn có năng lực phi phàm, không dễ bị tấn công sao?
Cũng đúng, nếu thật sự muốn tấn công văn phòng nghị viện thì mục tiêu khẳng định sẽ là Hugues Artois, mà không phải một tên thuộc hạ nào của hắn, chỉ có như vậy mới đáng giá để mạo hiểm. Lumen nghiêm túc cân nhắc một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội.
Vấn đề hiện giờ là, cậu phải lẻn vào văn phòng nghị viện bằng cách nào để không bị người chú ý đến. Nếu không có sự phối hợp của Flanka thì mái tóc màu vàng xen lẫn đen của cậu là một đặc điểm vô cùng đặc thù.
Sau một hồi suy nghĩ, Lumen đã có một kế hoạch. Cậu rời vị trí đối diện văn phòng nghị viên, quay trở về căn phòng an toàn ở phố White Coat. Ngay sau đó, cậu bố trí tế đàn, khẩn cầu vị tồn tại vĩ đại kia ban cho cậu sự che chở.
Cậu tin tưởng rằng nếu cái ôm của thiên sứ có thể giúp cậu tránh được ánh nhìn chằm chằm của thần thì chắc chắn cũng có thể giúp cậu chống được đủ loại thuật bói toán.
Giống như lần trước, cậu lại một lần nữa bị ánh sáng rực rỡ mà uy nghiêm thần thánh của thiên sứ làm cho rung động, trong lòng có một loại cảm xúc khó có thể miêu tả bằng lời khi được tầng tầng lớp lớp cánh chim ánh sáng bao bọc lấy thân thể mình.
Sau khi hoàn thành xong chuyện này, Lumen đưa tay đặt lên đỉnh đầu. Mái tóc màu vàng xen lẫn đen của cậu chợt bốc cháy giống như cỏ khô, từng mảng từng mảng rụng xuống đất.
Rất nhanh, trên đầu Lumen chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc. Sau đó cậu đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đen lên đầu, sử dụng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' để hóa trang cho khuôn mặt của mình, rồi rời khỏi phố White Coat, rẽ vào một đoạn đường lớn khu chợ gần khu chợ Candide, tìm một tiệm may không tính là rất rẻ.
Hai nhân viên cửa hàng, một nam một nữ đồng thời kinh ngạc nhìn một người đàn ông ăn mặc như người vô gia cư bước vào cửa hàng, cũng không biết có nên ngăn cản lại hay không.
Lumen làm ra vẻ kích động, vội vàng giải thích:
"Tôi gặp phải một tên cướp biến thái, hắn lột sạch quần áo của tôi, nên tôi chỉ có thể tìm mua một bộ quần áo từ người vô gia cư gần đó."
Nghe lời giải thích vụng về này, nữ nhân viên cửa hàng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Bọn họ từng chứng kiến không ít chuyện như thế này và biết đây chỉ là cái cớ của kẻ đang yêu đương vụng trộm với một vị phu nhân nào đó thì chồng của bà ta trở về, đối phương không thể không trần truồng cầm ví tiền chạy trốn, sau đó tìm mua một bộ quần áo của người vô gia cư để mặc tạm.
Nếu có ai đó đúng lý hợp tình nói rằng tình huống mình gặp phải là do yêu đương vụng trộm mà ra thì khả năng cao là hắn thật sự gặp phải một tên cướp biến thái.
Cuối cùng Lumen cũng mua được một bộ vest nhìn cũng không tệ lắm nhưng thực tế lại tương đối bình thường, bao gồm một áo sơ mi, áo vest, nơ và một cây gậy sẫm màu. Ngoài ra, cậu còn chọn một bộ tóc giả màu nâu và một chòm râu giả cùng màu, tổng chi phí tiêu tốn là 78 đồng Fil.
Sau khi che dấu hành tung và trở về căn phòng an toàn trên phố White Coat, Lumen tẩy bỏ lớp ngụy trang trước đó, sau đó lại một lần nữa sử dụng 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn', dựa theo dáng vẻ trong trí nhớ để tự hóa trang cho chính mình.
Mục tiêu của cậu là dựa trên dáng vẻ của người trung tuổi không lâu sau, khuôn mặt phản chiếu trong gương càng ngày càng giống một người đàn ông trung niên với bộ râu giả màu nâu rám nắng dán ở cằm và hai bên miệng. Lumen biến thành Bono Goodwill, ông chủ của nhà máy hóa chất Goodwill.
Tuy chỉ giống đến bốn năm phần, nhưng chỉ cần người quen biết Bono Goodwill không cẩn thận quan sát và nhớ lại thì họ tự giác sẽ coi cậu là người kia. Lumen sẽ dùng thân phận này để trà trộn vào văn phòng nghị viên.
Trước khi kế hoạch chính thức bắt đầu, cậu đi một chuyến xuống lòng đất, giấu bộ quần áo vô gia cư sử dụng lúc trước trong một mỏ đá bỏ hoang nào đó.
Sau khi ra khỏi thế giới ngầm dưới lòng đất Trier, Lumen cầm gậy, dáng vẻ vội vã đi tới tòa nhà văn phòng nghị viên quốc hội bốn tầng sơn màu nâu vàng kia. Cậu chỉ ngước mắt lên quan sát một chút để xác nhận hình ảnh của mỗi căn phòng không có thay đổi gì quá lớn, sau đó lại cúi thấp đầu, nửa che mặt, đến gần cửa chính của tòa nhà.
"Ông muốn gặp ai?" Mấy người bảo vệ cửa mặc trang phục đặc chế màu xanh lam đậm, trang bị súng ống đầy đủ, ngăn cậu ngay trước cửa vào. Lumen ngẩng đầu lên, buông lòng bàn tay ra, gấp gáp nói: "Tôi muốn gặp nghị viên."
Một trong những người bảo vệ cửa nương theo ánh sáng chiếu từ đèn đường được đốt bằng khí than, mới nhìn rõ ràng khuôn mặt của người tới, hắn theo bản năng nói:
"Ngài Goodwill, sau ngài lại tới đây."
Nói xong, hắn chợt ngậm miệng lại, trong lòng ngầm hiểu rằng đêm nay, ông chủ của nhà máy vừa gặp sự cố này cần phải giải quyết rất nhiều vấn đề và có quá nhiều phiền não cần tìm người giúp đỡ.
Hai gã bảo vệ cửa cũng không nhiều lời mà tránh đường để mặc cho Lumen đi vào bên trong.
Cho dù trời đã về đêm nhưng bên trong sảnh lớn ở tầng một vẫn rất đông người đến kẻ đi, khung cảnh vô cùng ồn ào, có phóng viên, có quan chức, có đại diện các tổ chức từ thiện, có nhân viên của bệnh viện đến thông báo tình hình, và có các nhân viên công tác ở các vị trí khác nhau phụ trách tiếp đãi bọn họ.
Lumen vẫn cúi thấp đầu, che nửa khuôn mặt, giữ nguyên trạng thái không muốn để người khác nhìn thấy, mà đi thẳng đến cầu thang, dùng cùng một biện pháp để vượt qua hai tên vệ sĩ có súng, đi lên tới tầng hai.
Cậu phân biệt hướng và đi lướt qua văn phòng vừa có hai nhân viên công tác đi ra, đi tới trước cửa phòng của người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ gầy yếu kia. Trên cánh cửa được sơn màu đỏ thắm được gắn một tấm bảng màu trắng, bên trên khắc mấy chữ Intis màu vàng: "Trợ lý thư ký, Tybalt Jacques."
Tybalt! Lumen mìm cười, đeo găng tay, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.