Chương 22: Phương thức đặt câu hỏi

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 13-07-2024 22:19:01

Lumen nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông vừa cười nhạo kia: "Chẳng phải mỗi một nhà thám hiểm khi đi ra biển đều muốn tái hiện lại sự nghiệp vĩ đại của Hermann Sparrow sao?" Tuổi tác của nhà thám hiểm vừa cười nhạo kia cũng không tính là lớn, dáng vẻ ước chừng chỉ hơn hai mươi tuổi, hắn có mái tóc màu nâu hơi xoăn, đôi mắt màu xanh lam tiêu chuẩn của người Intis, khuôn mặt hơi gầy, bộ râu cố ý không được cạo sạch sẽ nhưng lại được cắt tỉa gọn gàng, một số chi tiết khác rất giống tầng lớp trung sản ở Trier. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam bạc, phối với quần dài màu trắng và đi giày màu nâu, trái phải hai bên hông giắt một khẩu súng ngắn có đường kính nòng súng khá to, và một thanh kiếm loại kiếm đâm trông khá tinh xảo Nhà thám hiểm này hơi sửng sốt trước câu hỏi vặn ngược lại và chí hướng cao xa của Lumen, vài giây sau mới bật cười, nói: "Nhưng Hermann Sparrow cũng chưa từng sắn bắn một vị vua hải tặc nào." "Chẳng phải có lời đồn là 'Ông vua ngai đen' Baros Hopkins, một trong bốn vua trên biển đã bị biến mất thần bí, nhưng thật ra là bị Hermann Sparrow xử lý sao?" Tuy trong cuốn 'Nhà đại mạo hiểm' không có viết đến nội dung này, nhưng Lumen đã từng đọc rất nhiều mẩu truyện về biển cả trên các tờ báo và tạp chí. "Chuyện này vẫn chưa thể xác định được." Nhà thám hiểm kia cực lực tranh luận,"Đợi cuốn tiểu thuyết 'Nhà đại mạo hiểm' viết ra thì đây mới được coi là sự thật được, tôi nghe đồn là Furth Wall là do giáo hội Kẻ Khờ thuê để ca ngợi sự tích về Hermann Sparrow đấy." Giống như suy đoán của mình, tác giả Furth Wall được giáo hội ngài 'Kẻ Khờ' che chở, cho nên mới dám viết đủ các loại chuyện bí mật của những hải tặc lớn mà không phải cố kỵ, kiêng dè gì... Lumen hưng phấn hỏi: "Cho nên chuyện giữa Hermann Sparrow và 'Trung tướng bệnh tật', hiện tại là 'Nữ vương bệnh tật', cũng là thật sao?" "Tôi cảm thấy là thật, ít nhất 'Nữ vương bệnh tật' chưa bao giờ công khai phủ nhận chuyện này." Nhà thám hiểm kia cũng cảm thấy hứng thú đối với đề tài này. Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi như vậy, ban đầu hắn chỉ ôm thái độ cười nhạo Lumen nhưng hiện giờ lại cảm thấy đối phương thuận mắt hơn rất nhiều, cười hỏi: "Tôi xưng hô với cậu như thế nào đây?" "Tôi phải biết tên của cậu mới được, chờ sau này cậu có thể lập được sự nghiệp vĩ đại như Hermann Sparrow, tôi còn có thể khoác lác với các nhà thám hiểm khác, nói rằng tôi quen biết cậu từ thời cậu còn chưa nổi tiếng cơ." Nửa câu nói sau là lời trêu đùa đầy thiện ý. "Louis Berry." Lumen báo cái tên giả: "Còn anh thì sao? Có lẽ anh cũng có thể trở thành một nhà thám hiểm vĩ đại giống như Hermann Sparrow đấy." "Batner Conte." NHà thám hiểm có giắt súng ngắn loại nòng súng cỡ lớn và kiếm đâm tinh xảo ở bên hông kia, cười một tiếng rồi nói,"Tôi cũng không có hy vọng xa vời có thể giống như Hermann Sparrow, cuối cùng có thể trở thành người như 'Ngọn lửa' Danis hoặc là thợ săn mạnh nhất Biển sương mù Anderson, là tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi." Vẫn rất có chí hướng... Nhìn dáng vẻ thì có lẽ không phải nhà thám hiểm vừa mới ra biển, sau khi đã trải qua không ít chuyện mà hắn vẫn cảm thấy mình có hi vọng trở thành người mạnh như 'Ngọn lửa' Danis, điều này chứng tỏ đối phương khá tự tin vào thực lực của bản thân... Hắn là người phi phàm sao? Dưới con mắt của 'Chuyên gia âm mưu', Lumen nhanh chóng đưa ra phán đoán. Cậu ấn mũ rơm màu vàng óng ánh trên đầu, cười nói với Batner Conte: "Anh có muốn uống một ly không? Tôi mời." Cậu tiến vào cảng Fallin nằm ở đảo Santique, là thủ phủ của quần đảo Biển sương mù, ngoại trừ việc muốn tìm hiểu thêm về cánh hải tặc, còn dự tính sẽ thu thập những nguyên liệu phụ trợ còn lại dùng cho ma dược 'Kẻ thu gặt'. Điều này đòi hỏi phải tiếp xúc với người phi phàm và cánh buôn lậu tin tình báo bản địa. Suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, trong đầu Lumen hiện ra phần thưởng mà tiểu thư 'Ma thuật sư' cung cấp cho mình: "Công thức điều chế ma dược 'Kẻ thu gặt'. Danh sách: 5 Nguyên liệu chính: Chân trước của U ám ma lang, lưỡi của kẻ săn mồi trong rừng. Nguyên liệu phụ trợ: 0 ml máu của U ám ma lang, hai cái răng nanh của kẻ săn mồi trong rừng, 10 giọt nọc độc của thằn lằn sừng nhiều màu, 10 giọt tinh dầu gỗ trăn. Nghi thức: Lên kế hoạch cho một âm mưu, bắt sống một mục tiêu có danh sách cao hơn mình, thực hiện toàn bộ âm mưu trước mặt hắn, uống ma dược dưới ánh mắt sợ hãi và chán nản của hắn, Chú thích 1: Bắt sống được càng nhiều mục tiêu, danh sách càng cao, hiện quả của nghi thức càng tốt, mục tiêu càng sợ hãi, càng hối hận, càng phẫn nộ thì hiệu quả của nghi thức càng tốt. Chú thích hai: Hai nguyên liệu chính có thể dùng đặc tính phi phàm của Gardner Martin để thay thế, máu của U ám ma lang, răng nanh của kẻ săn mồi trong rừng cũng có thể thay thế bằng máu và hai cái răng của Gardner Martin. Nói cách khác, hiện tại Lumen chỉ còn thiếu nọc độc của thằn lằn sừng nhiều màu, thứ này dường như bắt nguồn từ một loại sinh vật đặc thù, còn tinh dầu gỗ trăn là một loại nguyên liệu phổ biến, rất nhiều người yêu thích thần bí học đều có nó, trước khi Lumen rời khỏi Trier cũng đã có được thứ này. "Được." Batner Conte không từ chối lời mời của Lumen. Hai người đi về phía một con đường nằm bên cạnh quảng trường, nơi đó có một khu chợ trời: hai ven đường là các quầy hàng bán đủ các loại hoa quả, mũ rơm lá vàng, mía, bán nướng, thịt nướng, thuốc lá địa phương, chuối tiêu chiên, rất nhiều người dân quần đảo có làn da màu nâu đậm và thủy thủ, lữ khách, nhà thám hiểm từ bên ngoài tới đang ngồi trên những chiếc ghế đơn giản, quây xung quanh quán nướng loại nhỏ, vừa uống rượu, vừa cười đùa. Hai quán bar gần đó cũng đã mở cửa, đặt những chiếc bàn tròn nhỏ ven đường để người qua đường có thể thuận tiện ngồi xuống uống rượu. Batner liếc mắt nhìn trái phải một cái rồi nhắc nhở Lumen: "Hình như đây là lần đầu tiên cậu đến quần đảo nhỉ, nhớ kỹ, vĩnh viễn không được tin người quần đảo." "Đừng thấy những người quần đảo này đang tỏ ra cung kính và ngoan ngoãn đối với chúng ta, nhưng trong lòng tất cả bọn họ đều đang nghĩ cách lừa hết tiền trên người chúng ta, cân nhắc xem phải bán cho chúng ta với cái giá như thế nào mới tốt, nếu cậu không có thực lực và trí tuệ áp đảo bọn họ, chắc chắn tà niệm trong lòng bọn họ sẽ biến thành hành vi thực tế đấy." Lumen nghiêng đầu, liếc nhìn Batner một cái, khẽ cười nói: "Lúc anh mới tới đã bị bọn họ lừa rồi sao?" Batner cứng họng, không trả lời được. Lumen cũng không truy hỏi, mà bỏ ra hai rick mua một túi chuối tiêu chiên vừa mới ra lò, chỉ cảm thấy bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm mại, hương vị ngọt ngào ngon miệng. Trong tiếng nhai nuốt của Lumen, Batner lẩm bẩm nói: "Đây là đồ ăn vặt của trẻ nhỏ và phụ nữ." Tại sao một người đàn ông trưởng thành lập chí hướng phải tái hiện sự nghiệp vĩ đại của Hermann Sparrow lại ăn chuối tiêu chiên? Theo lý mà nói, tôi vẫn chưa phải là người trưởng thành... Lumen không thảo luận về vấn đề này, mà vừa đi dạo dọc chợ trời, vừa hỏi Batner: "Liệu có hải tặc cải trang lẻn vào cảng Fallin không?" "Có, rất nhiều là đằng khác." Batner lập tức trả lời,"Nhưng cậu tốt nhất không nên săn bắt bọn họ ở nơi này." "Vì sao?" Lumen nhíu mày,"Săn bắt ở nơi này, chẳng phải sẽ càng thuận tiện cho việc đi lĩnh tiền thưởng sao." Batner cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Giới quan chức của cảng Fallin này ngầm đồng ý cho đám hải tặc tới nơi này bán hàng hóa mà bọn chúng cướp bóc được đồng thời mua nhu yếu phẩm cần thiết và hưởng thụ các nhu cầu tương ứng ở đây." "Thương mại hải tặc là một trong những trụ cột kinh tế của cảng Fallin, không biết bao nhiêu người đã nhờ vậy mà phất nhanh, bao gồm cả vị thống đốc kia và tư lệnh hạm đội địa phương và trưởng quan doanh trại đóng quân ở đây." "Chỉ cần đám hải tặc không chủ động gây chuyện thì việc cậu săn bắt bọn chúng ở Fallin chính là đang khiêu khích những nhân vật lớn này, khiêu khích trật tự của địa phương này, đến lúc đó, cậu và hải tặc đều bị giới quan chức bắt, sau đó bọn chúng lại có cơ hội giả 'Trốn ngục'." "Trier không để ý chuyện này sao?" Lumen cười cười, hứng thú hỏi. Ở bên ngoài Trier, mọi người thường xuyên dùng Trier để chỉ chính phủ Intis. "Ai mà biết được? Khả năng người biết rõ tình hình thương mại hải tặc này đều đã được ăn đẫy miệng rồi, còn người không biết rõ thì cũng không có cơ hội để biết." Batner cười hì hì, nói: "Dù sao đám hải tặc hoạt động rất thoải mái ở cảng Fallin này, nhung cũng không muốn gây chuyện." "Vậy sao..." Lumen suy nghĩ một chút rồi nói,"Nếu hải tặc chủ động tấn công tôi, vậy có phải tôi cũng có quyền được tự vệ không?" "Đúng vậy, nhưng vì sao bọn họ phải chủ động tấn công cậu chứ?" Batner đại khái đoán được người này muốn khiêu khích đám hải tặc. "Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy tôi dễ bắt nạt chăng?" Lumen vừa trả lời, vừa đi cùng Batmer Conte rẽ vào một quán bar bên đường. Bọn họ không lựa chọn chỗ ngồi được kê sẵn ven đường, mà đi thẳng vào trong quán bar. Nơi này vô cùng náo nhiệt, bở vì trên bục gỗ nằm ở trung tâm sảnh lớn có một cô nàng có huyết thống pha trộn đang khiêu vũ cuồng nhiệt, cô ả không chỉ liên tục nhấc cao chân, mà theo tiết tấu nhạc, còn từ từ cởi áo khoác, cởi các lớp vải đang che đậy trên thân thể, để lộ da thịt khỏe mạnh và đường cong mềm mại. Khi bàn tay của cô ả đặt nên mép nội y, đám khách uống rượu hoặc là huýt sáo hoặc là reo hò thật lớn, bầu không khí trở nên náo nhiệt đến cực điểm. "Thế nào, có phải ở một số nơi ở Fallin còn thoáng hơn nhiều so với Trier, đún không? Cậu không chỉ có thể xem, mà còn có thể bỏ tiền để dẫn cô ta đi." Batner cười giới thiệu. Lumen nâng tay phải lên, nói: "Điều này chỉ có thể nói là khoảng cách giữa Fallin và tổng bộ của hai đại giáo hội, với phố Shade, Trier là quá xa." "Cậu có ý gì?" Batner nhất thời không kịp phản ứng lại. "Khoảng cách với công lý quá xa, không bị pháp luật ràng buộc!" Lumen dùng giọng điệu cuồng nhiệt của tín đồ 'Mặt trời vĩnh hằng' để đáp lại. Thấy vẻ mặt của Batner nháy mắt cứng lại, Lumen mới lại bật cười thành tiếng: "Tôi nói đùa thôi, đã thám hiểm trên biển thì còn có ai quan tâm đến pháp luật chứ? Ở đây chỉ có súng mới là pháp luật!" "Tôi còn tưởng rằng giây tiếp theo cậu sẽ đại diện thần linh để tịnh hóa nơi này chứ." Batner thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục nói đùa. Sau khi hai người ngồi xuống, bọn họ đều gọi Kingsom, món rượu đường nổi tiếng của quần đảo Biển sương mù Tám Rick một ly, rẻ hơn rất nhiều so với ở Trier. Lumen vừa thưởng thức thứ rượu màu vàng có vị ngọt của caramel, vừa tán gẫu với Batner và người pha chế về Hermann Sparrow, biểu hiện giống như một fan cuồng nhiệt của hắn. Sau khi trao đổi một lúc và cũng đã uống xong 'Kingsom', Lumen chợt đứng dậy, đi về phía bục gỗ nằm ở trung tâm quán bar, nơi vừa thay đổi một vũ nữ thoát y khác. Batner mỉm cười nhìn, thầm nghĩ quả nhiên thanh niên trẻ tuổi rất dễ nóng vội. Sau khi đi đến bên cạnh bục gỗ, Lumen túm lấy cổ áo của hai gã khách uống rượu đang chắn ở trước mặt mình, ném bọn họ ra sau lưng. Ngay sau đó, tay trái của cậu chống mạnh một cái lên mép bục gỗ, nhảy thẳng lên trên. Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lumen rút súng ngắn của mình ra, nhắm thẳng vào trần nhà của quán bar, bóp cò súng. Phành! Tiếng súng vang lên, tro bụi từ trên trần nhà rơi xuốn, vũ nữ thoát y kia sợ tới mức ngồi xổm ôm đầu, khách uống rượu xung quanh sợ đến mức chạy tán loạn, có người tìm chỗ để trốn, có người đứng chết trân tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lumen, có người lại không giấu nổi sự giận dữ của mình, có người chỉ nhíu mày, lại có người nở một nụ cười mong chờ. Cậu ta nghĩ cái gì vậy? Cậu ta đang làm cái gì vậy? Batner trợn mắt há hốc mồm. Lumen thổi họng súng ngắn, mỉm cười nói với các vị khách trong quán: "Các vị, hãy nhìn về phía tôi này, tôi có chuyện muốn hỏi các vị đây."