Chương 145: Hối lộ

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 07-12-2024 13:25:30

Nhìn cửa thang máy mở rộng, nhìn bóng đen gầy dài bên cạnh mình, Lumen hơi nhướng mày, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Cậu phát hiện chếch phía sau bên trái mình, không biết từ khi nào đã có thêm một người. Đó là một người đàn ông có vóc dáng cao gầy, trên người mặc một chiếc áo choàng đen nhiều lớp thậm chí cảm thấy cực kỳ rườm rà, khuôn mặt tái nhợt giống như lâu ngày không được phơi nắng mặt trời, trên mái tóc màu đen là một chiếc mũ nhung mềm mại, mép mũ đen cắm một sợi lông chim màu trắng, nhẹ nhàng lay động. Lumen chuyển tầm mắt, đi vào trong thang máy, người đàn ông cao gầy có đôi mắt màu nâu sẫm kia cũng lặng lẽ tiến vào trong. Lumen vươn tay phải ra, kéo tay cầm bằng đồng thau ở bên trong thang máy, kéo nó xuống biểu tượng chỉ tầng số ba dưới lòng đất, chỉ nghe thấy cạch cạch mấy tiếng. Đợi Lumen chọn xong tầng mình muốn xuống, người đàn ông cao gầy đội mũ nhung đen có sợi lông chim trắng kia cũng làm động tác tương tự, hắn kéo tay cầm bằng đồng thau xuống tầng thứ mười tám dưới lòng đất. Đợi một lát, cách đó không xa vang lên tiếng động cơ hơi nước, tiếng băng răng bắt đầu chuyển động, dây xích căng chặt, thang máy cơ học với nội thất khá xa hoa này chậm rãi di chuyển xuống dưới. Hai người ở bên trong thang máy không nói gì, yên tĩnh một cách dị thường. Rất nhanh sau đó, thang máy dừng ở tầng ba dưới lòng đất, Lumen chậm rãi đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng đến phòng số 7. Đợi đến khi phía sau lưng vang lên tiếng xích sắt kéo, cậu mới trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi thầm lẩm bẩm: "Người kia có phải là ngài Ivelista không?" Ivelista ở tầng mười tám dưới lòng đất, người hầu đều là người chết. Cách thức xuất hiện và trạng thái người hầu của Ivelista đều khiến cho Lumen nghi ngờ đây là 'Oan hồn', là danh sách 5 'Oan hồn' trên con đường 'Tù phạm'. Mà 'Học phái Hoa Hồng' nằm giữ con đường 'Tù phạm', cho dù là 'Phái tiết chế' hay là 'Phái buông thả' đều không thoát khỏi liên quan đến tổ chức bí ẩn này, có lẽ 'Oan hồn' không thuộc về 'Học phái Hoa Hồng' cũng không nhiều lắm. Là một 'Oan hồn' hoang dã hiếm thấy, hay là quân tiên phong của 'Học phái Hoa Hồng' trong kế hoạch chiếm đóng cảng Palos đây? Chà, không loại trừu khả năng là thành viên của 'Phái tiết chế', ít nhất trong một hai phút ngắn ngủi này, mình không thấy trên người Ivelista có các loại dấu vết phóng túng dục vọng trường kỳ... Lumen quyết định báo cáo quan sát vừa rồi với cô 'Ma thuật sư'. Là tốt hay xấu, cũng cần phải có người có chuyên môn để xác định! Trở lại phòng số 7, Lumen thấy Ludwig đang ngồi bên bàn ăn, cầm một cái muỗng nhỏ bằng bạc, thọc vào thức ăn đựng trong cái nồi bằng gốm sứ. Bề mặt bên trên của món ăn này được phủ một lớp phô mai nóng chảy, nhiều chỗ bị nướng cháy, nhìn qua cái lỗ lớn do Ludwig đào, Lumen thấy bên dưới chất đầy các thứ như thịt lợn, thịt bò, cá, tôm, vỏ sò, khoai tây, cà chua và các nguyên liệu nấu ăn khác, mùi hương đậm đà của hương liệu pha trộn với các loại thịt, hải sản tràn ngập khắp gian phòng khách kiêm phòng ăn khiến cho người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng. Ludwig im lặng ăn, còn Lugano thì đứng thẳng lên, ân cần hỏi: "Ngài có muốn ăn không? Đây là món 'Isio' đặc sản của địa phương, tùy vào đầu bếp lựa chọn nguyên liệu khác nhau mà cho ra hương vị cũng hơi khác nhau." Ludwig nghiêng đầu liếc nhìn Lugano một cái, không nói gì, tiếp tục cắm cúi ăn, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút. Lumen ngồi xuống bên cạnh Ludwig, cười nói với cậu nhóc với cái miệng dính đầy phô mai, nói: "Vốn dĩ tôi định mang một bữa ăn khuya thật ngon về cho nhóc, nhưng sau nghĩ lại, lại thôi." "Bữa ăn khuya gì?" Lugano cũng rất phối hợp, tò mò hỏi. "Có thể anh sẽ không muốn biết đâu." Lumen mỉm cười như một ác ma. Bữa ăn khuya mà cậu nói là chỉ thi thể của 'Sát thủ liên hoàn' Bram. Vốn dĩ cậu cũng định mang vài mảnh thi thể trở về, đưa cho Ludwig ăn, để xem cậu nhóc này có thể thu hoạch được loại 'Dinh dưỡng' như nào, nói được những thông tin gì, nhưng nghĩ lại hỏi cũng hỏi rồi, 'Thông linh' cũng 'Thông linh' rồi, mà với vị trí của Bram và sự dị thường của gia tộc Andrerad, có lẽ hắn không biết được nhiều, cho nên, Lumen mới thận trọng từ bỏ tính toán cho Ludwig ăn. Theo quan sát của cậu, Ludwig ăn đến một mức độ nào đó, có thể khôi phục được một lượng sức mạnh nhất định, không còn bị phong ấn hạn chế đến chết nữa, nếu cho hắn ăn một mảnh thi thể của người phi phàm danh sách 7, nói không chừng sẽ khiến hắn thay đổi về chất, đến lúc đó, Lumen sợ thực lực của mình không đủ để đối phó với tình huống ngoài ý muốn, sẽ bị Ludwig biến thành đồ ăn, nuốt vào trong bụng. Cái tay cầm muỗng bạc của Ludwig chợt dừng lại hai giây, rồi nói: "Nếu không mang về, tại sao còn nói?" Chà, tức giận rồi sao? Lumen cười thầm một tiếng, nói: "Là để nói cho nhóc biết, chúng ta đã tới thiên đường của nhà thám hiểm, một quốc gia hỗn loạn, về sau nhóc có rất nhiều cơ hội được ăn đồ ngon." Cậu đây là đang ám chỉ với Ludwig rằng, nếu biểu hiện của nhóc tốt, tôi sẽ không quên tìm 'Đồ ngon' về cho nhóc! Ludwig xúc một miếng khoai tây ninh mềm, nhét vào trong miệng, nhồm nhoàm nói: "Tôi không muốn đến trường học." Ý chỉ, chỉ cần không phải đến trường học, những việc khác đều có thể thương lượng sao? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trả đủ đồ ăn ngon... Lumen hài lòng đứng dậy, quay trở về phòng ngủ chính, bước vào phòng tắm, vặn nước nóng, bắt đầu rửa mặt. Rì rào, một dòng nước ấm vừa phải chảy ra từ vòi nước bằng đồng thau. Lumen nhúng khăn mặt vào trong nước rồi mở ra, hơi nóng hôi hổi phả vào mặt, cảm giác cả người đều sảng khoái. Khách sạn Orella dùng động cơ hơi nước để cung cấp năng lượng cho các loại máy móc như thang máy hoạt động, nồi hơi sẽ hoạt động liên tục, không ngừng nấu nước, cho nên một trong những điểm ăn khách nhất của khách sạn này là bọn họ có thể cung cấp nước ấm trong mọi thời tiết. Sáng hôm sau, Lumen đội mũ rơm màu vàng kim xuất hiện ở phố Cania, cạnh quảng trường Phục sinh, thuộc cảng Palos. Nơi này từng là trung tâm thống trị Matanibon của thực dân Intis, nơi nơi đều có thể nhìn thấy cột mốc đánh dấu đường và biểu hiệu được viết bằng chữ Intis, Lumen nhàn nhã đi dọc theo hàng cây ngô đồng giống Intis, đến trước một tòa nhà bốn tầng sơn màu trắng, có phong cách xa hoa rất Intis. Biển hiệu của tòa nhà này được viết bằng tiếng Dutan, tiếng Intis, tiếng cao nguyên, tiếng Ruen, tiếng Fossack: "Đội tuần tra cảng Palos." Bên dưới còn có năm dòng chữ bằng các thứ tiếng ở trên, nhắc nhở: "Chỉ xử lý sự kiên siêu nhiên." Cân nhắc cả đến nhu cầu báo án của nhà thám hiểm đến từ các quốc gia khác nhau sao... Lumen chế nhạo một tiếng rồi đi vào trong tòa nhà màu trắng này. Sảnh lớn của tòa nhà này không có ai, chỉ có một người ngồi trước quầy lễ tân, nhàn nhã lật xem một tờ nhật báo địa phương. Đó là một người đàn ông bản địa ngoài ba mươi tuổi có làn da nâu sẫm, mái tóc đen, khuôn mặt hơi gầy và đôi mắt vào nâu sẫm. "Tôi muốn báo án." Lumen đi về hướng đó, dùng tiếng Intis để nói. Người dân bản địa kia ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó lảo đảo đứng lên, đẩy một tấm cửa chắn về phía sau, gào lớn một câu. Lumen miễn cưỡng có thể nghe hiểu câu nói bằng tiếng Dutan của hắn: "Gọi một người biết tiếng Intis, hoặc là tiếng cao nguyên..." Anh như vậy không được rồi, nếu không biết ngoại ngữ thì đừng lãng phí thời gian vào việc xem đống báo lá cải nữa mà hãy tập trung vào học tập đi chứ... Lumen đứng trước quầy lễ tân, lẩm bẩm một câu nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hòa nhã, kiên nhẫn chờ thành viên khác của đội tuần tra bước ra. Khoảng một hai phút sau, một thanh niên trẻ tuổi có mái tóc màu nâu rối tung như thể tối hôm qua gội đầu không lau khô đã đi ngủ, đi từ chỗ sâu trong căn phòng bên trong đi ra sảnh lớn. Hắn mặc một chiếc sơ mi màu trắng, khoác áo ghi lê màu vàng không cài cúc, một tay đút túi, đi tới trước mặt Lumen, dùng tiếng Intis khá là lưu loát, nói: "Cậu muốn báo án gì?" Lumen quan sát thanh niên trẻ tuổi rõ ràng là người bắc đại lục với đôi mắt màu nâu nhạt, trong tay còn cầm theo một điếu thuốc lá kia vài giây, nở một nụ cười gượng gạo, đáp lại: "Tôi phát hiện ra một tên tội phạm giết người." Thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt góc cạnh, trông khá đẹp trai này buồn cười chỉ chỉ ra cửa: "Tội phạm giết người thì tìm cảnh sát ở phía đối diện." Chếch đối diện đội tuần tra là tổng cục cảnh sát cảng Palos. Lumen vẫn nở nụ cười gượng gạo: "Đó là một tên tội phạm giết người liên hoàn." "Tội phạm giết người liên hoàn..." Thanh niên trẻ tuổi đang cầm điếu thuốc trong tay kia thầm lặp lại câu nói này, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Làm sao cậu biết được?" "Tôi phát hiện ở trong nhà hắn có rất nhiều đôi môi bị cắt ra, đều là môi của con người." Lumen vẫn nở nụ cười gượng gạo. "Đôi môi bị cắt ra?" Thanh niên trẻ tuổi mặt áo ghi lê màu vàng không cài cúc kia vừa nghiêm túc lại gấp rút truy hỏi: "Nhà của hắn ở đâu?" Lumen suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không đọc được tên đường, nhưng tôi có thể dẫn các anh tới hiện trường, là một con đường ngay gần quán bar 'Piranha', tôi có thể tìm được." Thanh niên trẻ tuổi kia hít một hơi thuốc lá, buộc mình phải thật tỉnh táo, nói: "Tên tội phạm giết người kia đâu? Cậu có nhìn thấy dáng vẻ của hắn không?" "Hắn đã chết." Lumen trả lời thành thật. Thanh niên trẻ tuổi kia ngẩn ra hai giây: "Chết như thế nào?" Khóe miệng của Lumen hơi cong lên, để lộ một nụ cười rạng rỡ, không còn gượng gạo nữa: "Tôi giết." Vẻ mặt của thanh niên trẻ tuổi có mái tóc nâu rối tung kia chợt cứng lại. Hắn nhìn chằm chằm Lumen, vài giây sau mới nói: "Cậu là nhà thám hiểm, đến nhận tiền thưởng sao?" Những người bị Bram giết đều ở địa phương này, cho nên tướng quân Quelalir đã ký quyết định phát lệnh truy nã, nhưng trên lệnh truy nã lại không có danh tính và đặc điểm nhận dạng tương ứng, chỉ có mô tả vụ án, bởi vì còn chưa xác định được kẻ hiềm nghi, Lumen cười nói: "Xem như là vậy đi, nhưng anh có thể nhận." Thanh niên trẻ tuổi nhíu mày: "Cậu có ý gì." "Ý là tiền thưởng thuộc về anh." Lumen không hề che giấu ý định hối lộ đối phương. Thanh niên trẻ tuổi nọ nhìn Lumen vài lần: "Cậu muốn gì?" "Tôi muốn hồ sơ và vật phẩm liên quan mà các anh thu thập được về vụ án giết người liên hoàn bốn năm trước." Lume thản nhiên đáp lại. Nói không chừng có cái gì đó cho Ludwig ăn. Thanh niên trả tuổi im lặng một lúc, giống như đang cân nhắc lợi hại. Cuối cùng, hắn cào cào mái tóc nâu của mình, nói: "Có thể cho cậu xem hồ sơ và vật phẩm liên quan đến vụ án kia, nhưng cậu không thể lấy nó, chỉ có thể sao chép." "Còn nữa, tôi muốn đến xác nhận hiện trường trước, xem kẻ đó có phải sát thủ liên hoàn hay không." "Được." Lumen vươn tay phải ra, cười nói,"Hợp tác vui vẻ." Thanh niên trẻ tuổi kia nắm lấy tay cậu: "Hợp tác vui vẻ, cậu có thể gọi tôi là Camus, còn cậu?" Lumen mỉm cười nói: "Louis Berry." Louis Berry... Tại sao lại cảm thấy cái tên này quen quen nhỉ... Camus vừa cố nhớ lại vừa đi qua cánh cửa chắn ở sảnh lớn vào trong căn phòng vừa rồi, chuẩn bị tìm hai đồng nghiệp đi cùng.