Chương 044: Lập luận và nghi vấn? (2)

Tri Huyện Giả Mạo

Mộc Dật 08-03-2024 13:16:00

" Mặc dù một số người bình thường nhìn thì như rất khỏe mạnh, nhưng trong người có bệnh, cũng có bệnh cấp tính khiến người ta nhanh chóng mất đi tri giác. Có điều ta không định đi tra căn bệnh có khả năng có này, vì nếu hắn bị bệnh thì có mấy nghi vấn khiến suy đoán này trở thành không thể." Lãnh Nghệ đi qua đi lại mắt không rời đám hòa thượng: Đám hòa thượng ở cửa nghe Lãnh Nghệ nói vậy thì ánh mắt đều lộ vẻ trào phúng tên béo chưa gì đã nịnh bợ, tên béo Minh Trí xấu hổ cười gượng: " Đại lão gia có nghi vấn gì ạ?" Lãnh Nghệ không trả lời mà hỏi: " Sau khi phát hiện ra thi thể, các ngươi có đụng vào không?" " Không ạ." Tên béo Minh Trí khẳng định chắc nịch: Minh Tịnh cũng gật đầu: " Khi đó hắn nằm như thế, bọn tiểu tăng không hề động vào, sau khi phát hiện hắn không còn thở nữa thì đi gọi phương trượng." Phương trượng Giác Tuệ nói thêm: " Sau khi lão nạp hỏi tình huống thì cho người đi gọi đại lão gia, cũng chưa đụng tới thi thể." " Tốt lắm, vậy thì nghi vấn bản huyện phát hiện thành lập rồi." Lãnh Nghệ ngồi xuống từ từ lật người Minh Viễn, chỉ sàn đá: " Nơi này rõ ràng có dấu vết kéo đi, tuy rất ngắn, khoảng cách chưa tới một cái đũa, nhưng đã nói rõ vấn đề." Giác Tuệ và đám hỏa thượng ở cửa không nhìn thấy, không có lệnh của Lãnh Nghệ, bọn họ không dám vào, chỉ có thể kiễng chân nghển cổ nhìn. Lãnh Nghệ chỉ lưng người chết: " Nếu người chết giãy giụa gây ra vết cọ xát, vậy không thể chỉ mông có, mà lưng cũng phải có dấu vết. Nhưng lưng người chết không có, chứng tỏ là thi thể bị đụng vào. Hai tay nâng nách người chết kéo ra sau ... Vấn đề là mục đích di chuyển thân thể là gì?" Giác Tuệ lắc đầu, đám hòa thượng lắc đầu theo. Lãnh Nghệ đi tới trước bàn: " Tình huống hẳn là như thế này, khi người chết ngã xuống không phải ngã thẳng ra sau, mà là toàn thân mềm nhũn ngã về phía trước. Cho nên hẳn hẳn là nằm gục trên bàn. Nhưng như thế không dễ khiến người ta nghĩ tới hắn bất ngờ phát bệnh, vì thế kẻ đó kéo thi thể hắn một chút, bày thành tư thế ngã ngửa ra sau, vậy thì đầu có thể trực tiếp đập xuống sàn vỡ đầu mà chết." Đám hòa thượng kinh hãi, Giác Tuệ mãi mới hiểu ra: " Kẻ đó di chuyển thi thể làm gì? Chẳng lẽ là vì mưu sát Minh Viễn sau đó ngụy trang thành tai nạn?" Lãnh Nghệ chậm rãi gật đầu, đương nhiên chứng minh một người chết vì mưu sát chỉ đơn thuần dùng dấu vết trên thi thể vẫn thiếu sức thuyết phục, nhưng y có chứng cứ đanh thép hơn: " Vết thương ở gần đỉnh đầu chứ không phải là gần gáy, điều này không phải nói rõ rồi sao? Đó lại là vết thương duy nhất. Nếu ngã về phía sau, làm sao hình thành được vết thương này. Chứng tỏ người chết bị người ta ở phía sau dùng vũ khí cùn đập ... Vì thế đây là một vụ mưu sát." Minh Tịnh giọng chói tai nói lớn: " Không thể nào, khi bọn tiểu tăng xông vào, cửa chính và cửa số đều đóng chặt, cài then bên trong. Tiểu tăng thề! Cửa đã đóng thì làm sao vào giết người được?" " Đây cũng chính là vấn đề cần giải quyết, hiện bản huyện chưa có lời giải thích hợp lý, có khi phải tìm ra hung thủ, hung thủ sẽ cho chúng ta biết hắn làm thế nào?" Lãnh Nghệ đi ra cửa, không khỏi thở dài, chẳng qua là muốn tránh bão tuyết, không muốn dây dưa tới rắc rối trong cái chùa này, giờ không muốn cũng không được rồi: " Quá trình phân tích này bản huyện đáng lẽ không cần nói cho các ngươi, nhưng vì hung thú ở trong số các ngươi, nên ta buộc phải nói ra. Nếu ai phát hiện manh mối gì, mời báo với ta. Chúng ta cùng lôi hung thủ ra." Mấy tên hòa thượng vừa nghe Lãnh Nghệ nói hung thủ trong số bọn họ thì lập tức kéo giãn khoảng cách với người khác, như người bên cạnh là hung thú vậy, xem chừng chẳng ai tin ai. Trong chùa xuất hiện một kẻ giết người, chuyện xảy ra trước mặt người ngoài, còn là huyện thái gia, thế này chẳng mấy chốc tiếng xấu lan xa, còn ai tới đây dâng hương cầu nguyện gì nữa chứ? Phương trượng Giác Tuệ đùng đùng nổi giận, nhìn đám hòa thượng một lượt: " Trong số các ngươi, ai giết chết Minh Viễn? Mau tự nhận tội đi, không ngờ chùa Âm Lăng chúng ta còn có loại người này. Thực sự làm người ta ghê sợ! Là ai, mau tự thú đi." Ông ta quát mấy lần, không ai trả lời. Tra hỏi một hồi không có kết quả, phương trượng hết cách, chỉ biết trông cậy vào Lãnh Nghệ, sớm tìm ra hung thủ, có khi có cớ lấp liếm, chẳng may không tìm ra được, chưa nói không có hương khách gì đó, sống cạnh một kẻ giết người, ai mà yên tâm được. Quay sang tìm Lãnh Nghệ, không ngờ thấy y đang hoạt động chân tay người chết, còn cởi áo xem lưng, nghi hoặc đi tới khom người nói: " Đại lão gia, chuyện này ... ngài đang làm gì thế?" Kiểm tra không cần tốn thời gian, Lãnh Nghệ đã làm xong xuôi đứng dậy: " Ta xem thời gian hắn bị giết chết." " Chuyện này mà xem ra được à?" " Đúng, căn cứ vào độ cứng thi thể, vết đốm trên thi thể và nhiệt độ, có thể đoán ra đại khái. Hắn hẳn là chết lúc giờ Thìn là tầm 7 giờ đến 9 giờ sáng... Xin hỏi đại sư, lúc đó đại sư ở đâu?" " Đại lão gia không phải hoài nghi lão nạp đấy chứ?" Giác Tuệ kinh hoàng: " Mỗi người trong chùa đều không thể bài trừ." Lãnh Nghệ nghiêm túc nói: Giác Tuệ dựng một tay trước ngực, niệm A di đà phật: " Lão nạp giờ Thìn ở trong thiện phòng niệm kinh. Lão nạp dạy từ giờ Mão, niệm kinh tới thời gian đọc kinh buổi sáng thì ra đại đường cùng mọi người tụng kinh, sau đó chúng tới nói đã xảy ra chuyện." " Có ai chứng minh không?" " Không, chỉ có một mình lão nạp mà thôi." Bất chợt lúc này tiểu hòa thượng Minh Không lên tiếng: " Tiểu tăng có thể làm chứng phương trượng luôn ở trong thiện phòng, chưa từng ra ngoài." " Ồ, sao ngươi chứng minh được, ngươi nhìn thấy à?" Lãnh Nghệ hỏi: " Không phải! Khi phát hiện sư huynh Minh Viễn chết, tiểu tăng đang quét tuyết ở hậu viện, nhìn thấy tuyết tích ở trước cửa phòng phương trượng rất dày, không có dấu chân nào, chứng tỏ phương trượng không ra ngoài." " Sáng nay gió tuyết vẫn còn lớn, vậy mà ngươi đã quét sân rồi?" Tiểu hòa thượng Minh Không gật đầu: " Không quét không được, nếu tuyết bịt cửa phòng, sẽ không ai ra được."