Chương 1: Viên cảnh sát gặp nạn

Tri Huyện Giả Mạo

Mộc Dật 08-03-2024 13:12:31

Mùa thu đã qua, mùa đông vừa tới, thời tiết cứ như thay đổi hẳn chỉ sau một đêm. Mấy ngày trước trời mưa to, ào ào như muốn nhấn chìm cả đất trời, bây giờ phủ thành Ba Châu vẫn còn nhiều chỗ nước đọng, hiện mưa đã giảm đi rất nhiều, nhưng không chịu tạnh hẳn, mặt đất ướt át lầy lội, bẩm thỉu. Không gì tệ bằng đi đường ở thời tiết này, người làm ăn thở dài, bắt đầu một mùa khó khăn rồi, chắc chỉ có chủ mấy khách sạn là cười toét miệng thôi, ít ra có thể xẻo khách thêm vài ngày mà. Trời chưa quá lạnh, nhưng cái rét đầu mùa luôn khó chịu nhất, người lớn nhìn trời thở dài thườn thượt, mỗi đám trẻ con vẫn tinh thần bừng bừng, chạy khắp nơi nô đùa, mấy vũng nước bùn nhờ có chúng mà càng thêm be bét. Người đi đường cứ phải cẩn thận, nếu không bỗng dưng đâu ra có cục đá ùm một cái, làm vũng nước bên cạnh bắn lên là thảm ... Đến chập tối, trời lại càng lạnh, mặt trời uể oải chiếu ánh chiều tà lờ mờ như lớp sương, phóng mắt nhìn tới phủ thành Ba Châu chìm trong sắc màu xám xịt ảm đạm. Mưa lại rơi, nước mưa xen lẫn trong gió lạnh, li ta li ti làm ướt tóc người, tới khi lạnh tới tận tim. Trong màn mưa như có như không ấy, có một nam tử ngồi co ro ở góc tường con ngõ nhỏ sau khách sạn, tướng mạo cũng được lắm, đôi mắt dài sắc bén, mũi thẳng lại cao, vầng trán rộng, nếu không phải là tóc thì lởm chởm, râu mọc mất trật tự thì cũng có thể coi là bất phàm. Còn bây giờ, thêm dáng ngồi kia, ánh mắt kia chỉ khiến người ta nghĩ tới kẻ gian đang tìm còn mồi. Nói thế cũng chẳng sai, người này là Thành Tường, từ khi làm hình cảnh, y nhớ không rõ số lần mình phải đi cắm chốt trong mưa gió thế này, nhưng lần này khác không chỉ bởi vì y đang định làm chuyện xấu... Quan trọng hơn đây là cái ngõ nhỏ trong tòa thành đầu thời Bắc Tống. Đúng là Bắc Tống đấy, vừa nghĩ tới là y lại rùng mình, nhưng hoàn toàn không phải do cái lạnh. Thành Tường vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, y vốn đang chấp hành nhiệm vụ ở vùng ngoại ô, nhiệm vụ hoàn thành, trên đường trở về đội thì y tụt xuống một cái hố sâu. Vất vả lắm mới trèo ra được, sau đó y lang thang ở nơi hoang dã không một bóng người suốt năm ngày, Thành Tường trải qua hành trình thống khổ gian truân nhất cuộc đời. Hai ngày đầu hoàn toàn dựa vào quả dại nước lã lót dạ, dựa vào thể lực trác việt trải qua huấn luyện nghiêm ngặt mời tồn tại được. Từ chỗ y mai phục về nơi đội ngũ tập kết chỉ vài ki lô mét thôi, cứ coi như y nhất thời ngớ ngẩn đi lạc thì huyện thành gần đó chỉ mười hai mười ba cây số, y hiểu rõ phương hướng. Vậy mà đi miệt mài hai ngày không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của cuộc sống, khi y nghĩ sắp về tới nơi rồi thì nơi đáng lẽ là huyện thành tấp nập lại là nọn núi lớn, nhìn thấy vách đá dựng đứng không thể trèo được, chỉ đành đi vòng qua. Nào ngờ đi theo hơn ba ngày nữa vẫn quanh quẩn trong dãy núi kéo dại vô tận đó. Tới khi ra khỏi vùng núi thì sức cùng lực kiệt, đang lúc cảm thấy tuyệt vọng thì phát hiện một con đường ở ngoài rừng. Tức thì mừng rỡ không sao tả xiết, theo đường mà đi. Trên đường đi Thành Tường gặp hai nhóm người, bọn họ ăn mặc kỳ lạ, giống thương lữ thời xưa, khi y hoang mang tiếp cận hỏi chuyện thì đám người đó nhìn y đầy cảnh giác, thậm chí có người tuốt kiếm đe dọa. Thành Tường phải rút lui, sau đó lén lút tiếp cận, nghe được họ nói chuyện với nhau, toàn thân y lạnh toát ... Vì theo lời họ bàn tán, y đang ở thời Tống. Thành Tường không tin, tiếp tục bám theo họ, càng đi người càng nhiều lên, hầu hết đều mặc vải thô màu sắc xám xì, đội mũ rơm, hoặc gánh đồ đạc, hoặc đẩy xe nhỏ, nhiều người còn dẫn theo đàn gia súc đi lại tất bật trên đường. Cứ nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì có thể thấy có nhiều tộc người, ví như có nam nhân mũ màu xanh, áo xanh từ đầu tới chân, mang nhiều hoa văn lạ. Trong khi đa phần nữ nhân ở đây mặc váy dài rườm rà lại có cô gái mặc quần cộc, cổ chân đeo vòng. Bất kể nhìn thế nào cũng không thấy giống người hiện đại. Đến khi y tới dưới bức tường thành cao sừng sững, có cây cầu treo bắc ngang qua, có binh sĩ cầm thương đứng gác trong phim cổ trang thì hai chân Thành Tường muốn khụy xuống. Vào thành không được, vì y không những chẳng có một xu dính túi, còn như một kẻ ăn mày, nạn dân, không binh sĩ nào cho y quả. Thành Tường phải mai phục mãi, đến khi thấy đoàn xe chờ hàng lớn mới tranh thủ trốn lên xe đột nhập thành công. Từ trên xe nhảy xuống y liền xuất hiện trên đường phố cổ đại tấp nập, không phải là phim trường, là cảnh sát hình sự ánh mắt phân biệt thật giả phải có. Khi đang ngơ ngác đi loanh quanh thì phát hiện nhiều người chỉ trỏ mình, cái trang phục cảnh sát ở thời đại này rõ ràng thuộc loại "kỳ dị", lại còn cắt tóc ngắn, thế là bị người ta chú ý, lúc đó y biết thế nào cũng có rắc rối rồi. Quả vậy, rốt cuộc có hai tên ăn mặc như bộ khoái thời xưa đi về phía y, hai người này tay lăm lăm gậy chia làm hai hướng từ từ áp sát. Linh cảm bị người ta bắt được sẽ không hay ho gì, y nhanh chóng chui vào ngõ bên đường, luồn lách một hồi, cắt đuôi được hai tên bộ khoái. Đêm hôm đó Thành Tường ôm cái bụng đói meo ngủ ngoài trời lạnh, tủi thân, hoang mang, sợ hãi, y co gắp trong góc nhỏ như chó hoang mất nhà, khóc thút thít, y biết mình không quay về được nữa rồi. Đến sáng Thành Tường bị đánh thức bởi tiếng huyên náo, y thức dậy, bây giờ y không còn ngô nghê nữa mà đã cẩn thận hơn, nấp trong ngõ quan sát lặng nghe cho tới tận khi trời tối, trải qua cú sốc ban đầu, y dần bình tĩnh lại rồi. Y biết thế này không xong, mình phải nhanh chóng hành động thôi, y nhịn đói hơn một ngày rồi, nếu không ra tay, y không còn sức lực nữa. Bụng thì đói, người thì lạnh, tình trạng này không thể kéo dài, mình phải "mượn" một bộ quần áo đã, sau này kiếm được tiền, sau đó trả cho người ta. Dù sao cũng là một cảnh sát, có ở trong hoàn cảnh tồi tệ, y cũng không muốn ra tay với người bình thường, muốn kiếm kẻ giàu bất nhân ra tay. Vì thế y lẩn trốn len lỏi trong những con ngõ nhỏ tìm mục tiêu.