Đinh bộ đầu nghe tiếng quát đã hãi hùng, hắn biết câu này là lời cảnh báo cuối cùng rồi, đao vừa rồi tuy nhanh, kỳ thực Vũ bộ đầu đã nương tình, xoay ngược đao để chém, dù trúng đòn cũng không khác gì bị đánh một gậy. Nếu thực sự chống đối, đao tiếp theo là thật.
Huống hồ lúc này Tống bộ đầu và các bộ khoái khác đã rút đao ra cả rồi, Đinh bộ đầu rụng rời chân tay, buông đao rơi keng xuống đất, còn chưa cam tâm, hướng về phía Lãnh Nghệ: " Đại lão gia, vì sao bắt thuộc hạ? Thuộc hạ không phục."
" Trói lại." Vũ bộ đầu không nhiều lời, mấy bộ khoái hùng hồ xông lên bét tay ấn xuống đất, xích sắt bên hông lấy ra khóa người:
Lãnh Nghệ về chỗ ngồi xuống, bảo Trác Xảo Nương đứng bên cạnh, đợi bộ khoái đem cả hai người ấn quỳ trước mặt mới nói: " Giờ bản huyện nói cho ngươi biết vì sao bắt người, vì ngươi giết ái thiếp Lại viên ngoại ... Ngươi là hung thủ."
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng, hết nhìn Đinh bộ đầu lại nhìn Lãnh Nghệ, còn chưa thích ứng được với diễn biến quá bất ngờ.
" Oan, oan, thuộc hạ không làm." Đinh bộ đầu nhổm dậy kêu, lập tức bị ấn xuống: " Thuộc hạ không phục."
" Thế thì ta làm ngươi phục." Lãnh Nghệ nhìn vào hắn, nói rành rọt: " Ngươi lộ ra sơ hở đầu tiên là theo ngươi theo ả nha hoàn vào viện tử, sau khi phát hiện ra cửa không đẩy ra được, ngươi bảo nha hoàn đi gọi người."
"Ở loại tình huống này, thân là một bộ đầu, phản ứng bình thường là ngươi phải lập tức phá cửa xông vào chứ không phải đi gọi người, bản thân ngươi là bộ đầu rồi, đây là chức trách của ngươi, vì sao lại còn phải đi gọi người? Cho dù là trong lúc hoảng loạn sai người đi thì ngươi cũng phải phá cửa ngay xem tình hình, chứ không phải đợi người khác tới rồi mới nghĩ cách làm thế nào."
Đinh bộ đầu cãi: " Nha hoàn đó nói nãi nãi ả bên trong, thuộc hạ thấy mình đột ngột xông vào không ổn."
" Ngươi có thể phá cửa rồi bảo nha hoàn vào xem mà."
" Thuộc hạ, thuộc hạ ... Khi đó hoảng quá không kịp nghĩ nhiều."
" Người thường có thể hoảng, nhưng ngươi là bộ đầu cơ mà. Vũ bộ đầu từng nói với bản quan, huyện Âm Lăng dân phong hung hãn, vụ ẩu đả giết người không có gì hiếm. Hắn và các ngươi xử lý không biết bao nhiêu hung án, vậy mà ngươi đối diện với chuyện chưa biết là gì đã hoảng rồi à? Lúc đó chưa mở cửa, chưa biết ái thiếp Lại viên ngoại bị giết, thi thể chưa thấy, ngươi hoảng cái gì? Có gì mà hoảng? Ngươi làm thế là có nguyên nhân khác ..." Lãnh Nghệ nói tới đó dừng lại, cũng là để mọi người ngấm dần:
" Khi tiểu thiếp đó dẫn nha hoàn tới thì thuộc hạ đang cùng các huynh đệ nói chuyện trong phòng. Sau đó tới giờ ăn cơm, mọi người đi ăn, thuộc hạ muốn đi nhà xì nên ở lại, tới viện tử gặp tiểu nha hoàn kia, ả nói nãi nãi mình khả năng xảy ra chuyện, nên cùng vào xem. Từ khi họ tới đến khi xảy ra chuyện, thuộc hạ đều ở cùng đám huynh đệ, họ có thể làm chứng." Đinh bộ đầu trán toát mồ hôi, quay đầu nhìn xung quanh: " Mọi người nói đi, đúng không, ta đâu có thời gian gây án."
Đám bộ khoái vừa rồi nghe đại lão gia nói có lý, giờ nghe Đinh bộ đầu nói cũng gật.
Lãnh Nghệ cười nhạt: " Không sai, khi đó ngươi không có ở hiện trường, vì ngươi bố trí một cái bẫy, không cần có mặt cũng có thể giết người."
" Thuộc hạ không làm, bẫy gì? Thuộc hạ không hiểu."
" Ngươi sẽ hiểu ngay thôi, đợi lát nữa ta sẽ nói ra bố cục của ngươi. Trước tiên ta nói sơ hở thứ hai của ngươi, đó là ngươi chém ván gỗ bên cạnh nhà xí ... Thứ hỏi dưới tình huống biết bên trong khả năng có người xảy ra chuyện, không phải sẽ đá thẳng vào cửa à? Nha môn cũ nát rồi, huống hồ là cái nhà xí, một đại hán lực lưỡng như ngươi chỉ đá một cái là cửa bật ra, vậy mà ngươi lại rút đao, thong thả chém từng nhát vào tấm ván bên cạnh, sau đó lại bảo người thò tay kéo then, để làm gì? Vì ngươi muốn tất cả chứng kiến, đó là căn phòng kín."
Định bộ đầu mặt thoáng cái không còn tí máu nào, nhìn Lãnh Nghệ đầy sợ hãi, thấy xung quanh ồ lên như hiểu ra, hắn muốn cãi, nhưng miệng như bị khâu lại, không cãi nổi.
Lãnh Nghệ tiếp tục: " Sơ hở thứ ba của ngươi, đó chính là bảo nha hoàn Hạnh Hoa thò tay kéo then cửa ... Chính ngươi chém vỡ ván gỗ, ngươi cho tay vào rút then cửa là nhanh nhất, tiện nhất, vì sao lại bảo một tiểu cô nương rút? Cũng vẫn là để có người giúp ngươi chứng minh, cửa bị gài từ phía bên trong, không ai vào được."
"Cũng chính nhờ điểm này mà ta biết Hạnh Hoa vô tội, không phải đồng bọn của ngươi, nếu không ngươi thì chuyện rút then cài này sẽ giao cho người không liên quan gì làm."
"Vừa rồi bản quan lợi dụng những mâu thuẫn trong lời ả để nói ả là hung thủ, kỳ thực đều là điều ả suy đoán về sau thôi, có thể thông cảm. Ta cố ý vu oan cho ả để xem phản ứng của các ngươi, nếu như ả là đồng phạm, tất nhiên có kẻ giật mình, sợ ả khai ra. Nhưng ngươi không phản ứng gì cả, vậy lần nữa khẳng định, Hạnh Hoa không phải đồng bọn."
Hạnh Hoa đang quỳ dưới đất lần nữa òa khóc, lần này là tiếng khóc sung sướng, mấy bộ khoái khống chế ả cũng lỏng tay, ả dập đầu liên hồi: " Đa tạ đại lão gia rửa oan khuất cho tiểu nữ."
Đại đường ở trang viên Lại gia lúc này có mấy chục người, bầu không khí lại yên lặng khác thường, ngoài tiếng khóc vui sướng của nhà hoàn Hạnh Hoa thì không còn âm thanh nào khác.
" Thả người đi, Hạnh Hoa không liên quan tới chuyện này".
Lãnh Nghệ ra lệnh cho bộ khoái đang khống chế Hạnh Hoa, tiếp tục nói với Đinh bộ đầu: " Ngươi lộ ra sơ hở thứ tư là dấu chân, sau nhà xí có dấu chân rất lớn ... Bản huyện kiểm tra hiện trường thì đã phát hiện cỏ phía sau nhà xí rất thẳng, không bị gãy, mọc tươi tốt, chứng tỏ nơi này không ai qua lại, chỉ có một dấu chân lớn duy nhất, vậy hẳn là của hung thủ. Hung thủ hoặc là người có chân to khác thường, hoặc là người cao lớn ... Tính toán trăm bề thì cũng có sơ xảy, đây là sơ xảy thực sự của ngươi."