Cho tới tận khi tiếng kẻng điểm canh của nha môn từ xa xa truyền vào nội trạch, Trác Xảo Nương mới tới bên giường gọi khẽ: " Quan nhân, nên rời giường rồi, quan nhân!"
Lãnh Nghệ ậm ừ một tiếng như lúc này mới tỉnh ngủ, thong thả rời giường. Trác Xảo Nương bận bịu xung quanh y, nào là giúp y mặc quan bào, nào là đưa nước súc miệng đã pha ấm, rồi rửa mặt. Trong quá trình đó giả vờ ngáp ngắn ngáp dại mặt nàng bài bố, lén quan sát nàng, trừ chóp mũi hơi ủng đỏ vì sáng sớm ra ngoài gió lạnh thì không có gì khác thường.
Lúc đó, có lẽ nàng chỉ vì muốn gần gũi trượng phu sao? Lãnh Nghệ thầm thở dài, nhưng mình lại không phải ...
Ra tới gian ngoài thì bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, Lãnh Nghệ rất ngạc nhiên, động tác của nàng thật mau lẹ, có chút thời gian mà đã làm được bao việc. Có điều trên mặt y chẳng lộ ra chút nào, cứ như đã quen rồi, thản nhiên ngồi xuống ăn, Trác Xảo Nương cũng ngồi xuống bên cạnh, chăm chú ăn không nói gì.
Hai bát cháo, một đĩa rau muối vừa đen vừa mặn, đơn giản thôi, Lãnh Nghệ không hỏi câu ngớ ngẩn "không có thịt à?" như hôm qua nữa, lại thầm thở dài, dù y không phải là người kén ăn gì, vẫn khó nuốt trôi, cố lắm mới ăn hết mà không lộ ra có gì khác thường.
Trác Xảo Nương ăn rất nhanh, còn có vẻ ăn ngon lành lắm, cơm canh tuy đạm bạc, nhưng trượng phu ở bên cạnh, thế là nàng mãn nguyện và vui mừng rồi. Khi Lãnh Nghệ ăn xong thì nàng cũng đã đặt bát xuống, chuẩn bị cho y một cốc trà.
Lãnh Nghệ ngồi trên ghế gấp, thong thả nhấm trà, đắng nghét mồm, nhưng không thể không uống, từ việc làm của Trác Xảo Nương thì chứng tỏ đây là thói quen của y.
Mắt đảo quanh, phòng ốc cũng được, cao lớn, rộng rãi khí thế, dù sao cũng là nhà quan mà, nhưng mà bốn vách trống trơn, đến một bức tranh họa trang trí cũng chẳng có, chắc là đem cầm cố hoặc bán hết sạch để bù khoản thuế rồi. Lãnh Nghệ lại thở dài, không biết từ khi đóng giả vị tri huyện này y đã phải thở dài bao nhiêu lần, vừa nãy nhìn Trác Xảo Nương cầm bát cháo suông mà húp ngon lành, thậm chí lén giấu y liếm sạch mép trong bát, như có kim đâm vào tim.
Nàng chừng khoảng mười bảy mười tám đi, hoặc ít hơn một chút, nếu ở thời của y chỉ là cô bé học cao trung, ăn chưa no, lo chưa tới còn đang làm nũng cha mẹ kìa.
Mặc dù ở thời đại này chuyện như thế là bình thường, nhưng ít nhất nó không xảy ra trước mặt Lãnh Nghệ.
Đợi Trác Xảo Nương dọn bàn xong, Lãnh Nghệ mới nói: " Hôm nay ta phải tới tôn Khổ Lý cách thành 30 dặm tra án. Hiện giờ nội trạch không có ai cả, để nàng ở nhà một mình, ta không yên tâm. Nàng đi theo ta đi."
Trác Xảo Nương ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, kiềm chế lắm mới không reo lên: " Thiếp, thiếp có thể theo quan nhân đi tra án à?"
" Tạm thời thôi, đợi mua được nha hoàn, nàng không cần theo ta nữa." Lãnh Nghệ lâm thời đưa ra quyết định này, vì tối qua có khách không mời vào nhà môn, y không yên tâm để lại Trác Xảo Nương một mình ở lại nội trạch trống không. Bây giờ thấy vẻ vui sướng đó, Lãnh Nghệ thấy đây là quyết định đúng đắn:
Trác Xảo Nương hưng phấn gật đầu, đối với nàng mà nói, còn có chuyện gì vui sướng hơn là được theo trượng phu du sơn ngoạn thủy chứ? Mặc dù là tra án, nhưng trong mắt nàng, đương nhiên là du sơn ngoạn thủy rồi.
Thế là nàng mau mắn về phòng, thay bộ y phục đẹp nhất của mình, một chiếc quần hoa, bên ngoài mặc thêm váy màu lam, thân trên là áo hồng nhạt có dải lụa buộc dưới ngực một chút. Eo thon nhỏ nhắn, mép váy đung đưa, thanh thuần hoạt bát.
Xoay người trước gương đồng một vòng, Trác Xảo Nương gài trâm bạc lên, còn lấy ít phấn mỏng xoa xoa lên mặt. Nàng nhìn trái phải, cảm thấy hài lòng rồi, hai tay nhấc váy chạy ra phòng ngoài tới trước mặt trượng phu, bẽn lẽn nói: " Quan nhân, thế này được không?"
Có câu nói thế này, nữ nhân vì yêu mà mỹ lệ, nhìn gò má hồng hào, đôi mắt long lanh vì hưng phấn, điệu bộ đáng yêu, Lãnh Nghệ gật gù, Trác Xảo Nương đúng là một tiểu mỹ nhân làm người ta động lòng.
Đặt cốc trà xuống, Lãnh Nghệ chắp tay song lưng, chân bước hơi khuỳnh, thong thả bệ vệ đi ra đại đường, qua giếng trời, tới cửa nội trạch. Vừa mở cửa ra thấy chủ bạ Khâu Hồng, Đổng sư gia, Vũ bộ đầu và mấy tạo đãi đứng đợi ở đó. Không xa có một tạo đãi dặt ngựa đứng đợi.
Lãnh Nghệ phán đoán tình hình rất nhanh, nhìn thế này thì có vẻ nơi họ đi không thể ngồi xe ngựa, mà phải cưỡi ngựa, khả năng cao là đi đường núi rồi, liền bảo Đổng sư gia: " Chuẩn bị một thớt ngựa nữa, ta muốn dưa nương tử theo cùng."
Đám Đổng sư gia đều kinh ngạc, mặc dù quan viên đưa thê thiếp ra ngoài thành du sơn ngoạn thủy là chuyện bình thường thôi. Có điều hiện giờ đang làm việc công, tra án gấp lại dẫn theo thê thiếp không ổn. Đổng sư gia lập tập hiểu ra, chắc chắn là huyện thái gia hôm qua đuổi hết nha hoàn bà tử trong nội trạch, không yên tâm thê tử ở nhà một mình đây mà, không nói nhiều mau mắn sai chuẩn bị thêm một thớt ngựa.
Chẳng mấy chốc ngựa đã chuẩn bị xong, Lãnh Nghệ chưa từng cưỡi ngựa, nhưng không thành vấn đề vì có tạo đãi dắt ngựa, hơn nữa ngựa Ba Châu là loại tương đối thấp bé, sức chịu đựng tốt, lành tính. Vì thế cưỡi lên cũng không khác gì cưỡi một con lừa.
Lãnh Nghệ trước tiên đỡ Trác Xảo Nương lên ngựa trước, rồi mới lên ngựa sau. Trải qua một ngày tiếp xúc Lãnh Nghệ đã hiểu phần nào tính tình vị tri huyện kia rồi, làm ra vẻ sợ hãi, còn lên mặt quan bảo tạo đãi cẩn thận một chút, đừng để họ ngã ngựa.
Vì Yến Vân Thập Lục Châu bị vua Hậu Tấn là Thạch Kính Đường đã cắt cho nhà Liêu của người Khiết Đan để trả ơn việc nhà Liêu đã phái đại quân giúp ông ta lật đổ nhà Hậu Đường và giành được ngai vàng. Bởi thế nhà Tống mất đi vùng nuôi ngựa rộng lớn phía bắc, ngựa thiếu hụt, trong nha môn của bọn họ chỉ có 2 con ngựa duy nhất dùng kéo xe, vì phải đi đường núi cho nên mang ra cưỡi.
Lãnh Nghệ ngồi trên ngựa dặn dò chủ bạ Khâu Hồng vài câu, sau đó dẫn sư gia, tạo đãi xuất phát.
Trước đó khi Lãnh Nghệ trở về thì ngồi xe ngựa, chỉ có mã phu quát tháo mở đường. Lần này rời thành đội ngũ đông đúc, nha dịch chạy trước gõ chiêng la, người dân vội vàng né tránh, đứng sang bên nhường đường.
Lãnh Nghệ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, quan uy mười phần, nhìn đám bách tính cúi đầu hai bên đường, thầm nghĩ chẳng trách thời cổ đại người ta gọi quan lão gia là quan phụ mẫu.